Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô nàng Trần Ngư này càng ngày càng to gan, đến mức âm mưu đặt bẫy hắn.
Nếu hôm nay Mạc Khang không có mặt, chỉ e cô lập tức đập bàn, chỉ tay thẳng vào mặt Trần Tiên Hà chửi một tràng khiến ông ta không ngóc đầu lên được.
Trong tình thế như vậy, Trần Tiên Hà chắc chắn sẽ sai người động thủ, Tề Đẳng Nhàn dĩ nhiên không thể để cho ông ta toại nguyện.
Hắn đã ra tay thì Trần Tiên Hà có mười cái mạng cũng không sống nổi.
May mắn hôm nay có Mạc Khang, Trần Ngư thấy xung quanh có nhiều súng, tự biết bỏ ý định gây sự.
Chẳng trách hôm trước Trần Ngư nói cô là Hang Vũ, Trần Tiên Hà là Lưu Bang.
Hoá ra, Trần Ngư muốn hắn đợi cô đập vỡ cốc ra hiệu thì nhanh chóng lao lên giết Trần Tiên Hà.
Trần Ngư cười hì hì nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Võ công anh cao cường như vậy, không dùng đến thật lãng phí. Anh đừng giận, cùng lắm thì tôi cho xem chân*".
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên muốn đánh cô.
Trần Ngư suy tư hỏi: "Trần Tiên Hà đề phòng tôi, chúng ta buộc phải tìm cách khác thôi. Anh nghĩ nên mua chuộc Mạc Khang như thế nào? Lũ quân phiệt này chỉ cần tiền, còn lại không quan tâm. Huống chi Trần gia có thể chống lưng cho hắn, làm sao so được với Trần Tiên Hà yếu thế kia?".
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, nói: "Cô đã nghĩ ra rồi thì cần gì hỏi tôi?".
Trần Ngư bật cười: "Anh giận rồi à? Không muốn chơi tiếp sao?".
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô ta là người mặt dày nhất hắn từng gặp.
Quả nhiên không quen biết sẽ thấy đẹp.
Lúc đến thành phố Trung Hải, Trần Ngư khiến người khác ngỡ cô như tiên nữ giáng trần, hiện giờ đã quen biết, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô chỉ thấy xấu xa đê tiện, khùng điên, nói nhiều.
"Cô có biết trông cô bây giờ khiến người ta không muốn lại gần không?". Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc.
"Thế này thì sao?", Trần Ngư bỗng tháo kính cầm trên tay, nhướn người, đặt tay lên môi mình.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ bụng, A Di Đà Phật, trên mạng nói người hay đeo kính là người thích tán tỉnh, quả là sự thật.
Trần Ngư cười nói: "Chẳng nhẽ anh là người bạn trai ấm áp nhất thế gian trong truyền thuyết à?".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Mua chuộc Mạc Khang không phải khó, chẳng qua không thể tin tưởng hoàn toàn lũ quân phiệt. Cô phải cẩn thận, không chừng anh ta phản bội cô".
Sự sắp xếp hôm nay của Trần Tiên Hà đã dập tắt ý định gây sự trước đó của Trần Ngư.
Cô muốn mượn võ công cao cường của Tề Đẳng Nhàn dứt khoát giết chết Trần Tiên Hà, sau đó dùng thân phận đại tiểu thư Trần gia đầy quyền lực uy hiếp người nào phản đối cô.
Nhưng hôm nay có mặt Mạc Khang, nhiều người nhiều súng, Tề Đẳng Nhàn có thể hành động thuận lợi, nhưng đối mặt với lực lượng vũ trang địa phương được trang bị vũ khí thì không thể nói trước được.
Tình huống này vô cùng khó khăn, Trần Ngư không muốn mạo hiểm, dù sao hiện tại không cần thiết diệt trừ Trần Tiên Hà.
Đường phố Quang Dương vô cùng hỗn loạn, không thể so sánh với Myanmar, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe nhỏ chở quân nhân đi qua.
"Nam Dương không tốt hơn so với nơi này là bao, nhưng so với việc đi đâu cũng gặp công an thì vẫn tốt hơn nhiều". Trần Ngư nói.
Thành phố Quang Dương là thiên đường tội phạm, cướp giật trộm cắp dễ dàng thấy ở mọi nơi, song đều nhỏ nhỏ, không đáng nhắc đến. Đáng sợ nhất là nhóm tội phạm do hai tập đoàn n Đặc và Vạn Thịnh, giết người uống máu, chiếm đoạt tài sản, chuyện ác gì cũng dám làm.
Trần Ngư dừng lại trước một cửa hàng đá quý nhỏ, hỏi: "Anh có hiểu về ngọc không?".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không"
Trần Ngư nhìn mặt bàn bày đầy đá quý. Những khối có vết rạn nứt trên bề mặt, lờ mờ nhìn thấy vết nứt ở chính giữa bên trong, còn thấy màu xanh nhàn nhạt.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn thấy có khách tới thì vội vàng nói: "Cứ xem cứ xem".
Trần Ngư cầm một khối ngọc to bằng nắm tay, suy tư nói: "Đây là giá trị kinh tế lớn nhất của đất nước này".
Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ, muốn sản xuất trang sức thì trước hết phải chọn được nguyên liệu tốt, phải có chút quan hệ với dân buôn bán đá thô. Muốn mua số lượng lướn đá thô thì chỉ có thể tìm đến Myanmar, tên là Myanmarcũng là có lý do của nó cả.
Trần Ngư hỏi: "Khối ngọc này bán thế nào?"
"Sáu trăm đô la Mỹ, cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ cũng được". Dáng vẻ chủ tiệm lờ đờ mà trả lời.
Trần Ngư bèn đặt khối ngọc xuống. Cô chỉ là thuận miệng hỏi giá vui vui, cửa hàng nhỏ thế này thì làm sao có loại đá quý nào chất lượng được chứ?
Nhìn thấy Trần Ngư muốn rời đi, chủ tiệm vội nói: "Đợi đã, sao các người không mua?".
Tràn Ngư lắc đầu: "Không mua không mua".
Sắc mặt chủ tiệm tối sầm lại: "Cô đã sờ viên đá này, muốn bán nó cũng không bán được, cô xem có đúng đạo lý không?".
Trần Ngư sững người, vội hỏi lại: "Sờ là phải mua à?"
Chủ tiệm gật đầu nói: "Đúng vậy, sáu trăm đô la Mỹ, không mặc cả!".
Trần Ngư cảm thấy không nên kéo dài chuyện này thêm, đành thoả hiệp: "Được được được, sáu trăm tệ, mua.".
Cô lấy ví ra rút vài tờ tiền đập lên mặt bàn, cầm khối ngọc rời đi.
Chủ tiệm thấy tiền thì mắt sáng như sao trời, vội vơ vào tay, tham lam mời mọc thêm: "Tiểu thư nhìn đi, ngọc của tôi đều là hàng cao cấp cả!".
Trần Ngư mân mê khối ngọc rồi ném sang cho Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đi thôi!".
Chủ tiệm không ngờ Trần Ngư dứt khoát rời đi, bèn nhảy ra chặn đường hai người, lạnh lùng đe doạ: "Từ từ, tôi nhầm giá khối ngọc này, phải là sáu trăm vạn! Cô lấy tờ một vạn là khinh thường tôi à?".
Trần Ngư đối với lời nói của chủ tiệm chỉ cười xuề xoà, nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi giải thích: "Anh biết tại sao ở vùng khỉ ho cò gáy này lại có lũ mạt hạng này chưa? Kinh tế Myanmar yếu kém đến mức đời sống vật chất thiếu thốn, an ninh quốc phòng lỏng lẻo, đây chính là nguyên nhân".
Tề Đẳng Nhàn gật đầu. Trần Ngư nói đúng. Thường những nơi nghèo thì giáo dục lạc hậu, giáo dục lạc hậu nghĩa là trình độ dân trí thấp.
"Hòn đá dởm này mà ông hét giá sáu trăm vạn? Được, tôi sẽ chuyển cho ông tờ chi phiếu của Ngân hàng Thiên Địa, ông lấy không?". Trần Ngư mỉm cười.
"Ngân hàng Thiên Địa là ngân hàng nào? Mặc kệ ngân hàng nào, chỉ cần cô đưa tiền ra đây!". Chủ tiệm để lộ lòng tham không đáy, tay lăm lăm con dao bầu cũ kĩ to bằng cả cánh tay, nhìn thật đáng sợ.
Tề Đẳng Nhàn ném viên đá thẳng vào người chủ tiệm, tiến tới lạnh giọng đe doạ: "Ngân hàng Thiên Địa là ngân hàng địa phủ, ông muốn không? Dù sao không khác nhau mấy. Ông đừng hòng được voi đòi tiên".
Chủ tiệm nghe hắn nói vậy thì giật mình, trong nháy mắt liền nổi giận.
"Con ranh như mày dám lừa tao!?". Chủ tiệm hằm hằm nhìn Trần Ngư, giơ con dao trong tay lao đến.
Ông ta dám ngang nhiên đe doạ, liều lĩnh xông lên chém người ta. Ba ngày trước có một vị khách du lịch đến từ Hoa Quốc bị ông ta chặt đứt ba ngón tay.
Trần Ngư cười cười vỗ đùi mình, nói: "Có gan thì chém đi, chém xong tôi chẳng cần mang tất đen cho tên biến thái nhìn".
Chủ tiệm nhắm thẳng vào đầu Trần Ngư lao tới bổ một nhát.
Trần Ngư bị doạ sợ hãi hùng, cô nhanh chóng lùi về sau co rúm người tránh con dao bổ vào đầu.
"Nôn tiền hay nộp mạng?". Lão chủ tiệm cười khùng khục, nói.
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, xem ra tình hình Myanmar hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Chương 832 Nhóm tam hùng
Chương 832: Nhóm tam hùng
Trần Ngư không khỏi khó chịu, vốn cho rằng tên nhãi này chỉ đang hù dọa người, không ngờ hắn ta lại dùng dao chém đầu mình!
Hắn ta coi mình là hoa cường, hay coi cái đầu của Trần Ngư cô là một quả dưa hấu?
"Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn lấy ra sáu triệu nhân dân tệ, nếu không tôi sẽ cắt thận của các người để gán nợ! Tôi thích nhất là cắt thận của người Hoa Quốc các cô đấy!" Vẻ mặt ông chủ đầy khoe khoang nói, dường như đã chắc chắn là giải quyết được hai người trước mặt mình.
Tề Đẳng Nhàn cau mày, cảm thấy có chút khó chịu.
Không phải vì ông chủ kia nói gì đó về người Hoa Quốc, mà là vì ông ta nói loại chuyện như cắt thận người ta rất dễ dàng, thậm chí còn tập mãi thành thói quen!
Anh không có ấn tượng tốt gì với những tên súc sinh coi thường mạng sống này.
Ông chủ cười lạnh nói: "Chắc các người biết về Tập đoàn n Đặc phải không? Anh trai tôi Đan Liệt đến từ Tập đoàn n Đặc. Các người đắc tội với tôi mà còn không lấy tiền ra để xoa dịu cơn giận của tôi thì không thể đi ra khỏi con phố này đâu!"
Hắn ta vừa nói, một số người dân địa phương xung quanh lập tức đứng dậy, sờ tay một cái đã lấy dao gập tùy thân mang theo người ra.
Ở những nơi như thế này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy súng, dao lại càng không thể thiếu.
“Đan Liệt là một trong ba giám đốc điều hành cao cấp nhất của Tập đoàn n Đặc, anh ta cũng nổi tiếng như u Mặc vậy.” Trần Ngư bình tĩnh nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tập đoàn n Đặc có một nhóm tam hùng, một người là ông lớn xưa nay chưa từng lộ mặt, thần bí khó lường, bối cảnh phi phàm. Thứ hai là Đan Liệt, nghe nói người này có võ công rất cao. Thứ ba chính là nhân tài mới xuất hiện u Mặc, e gái Lục Linh Linh của Lục Chiến Long.
Ông chủ sửng sốt một lát rồi nói: “Không ngờ con nhỏ Hoa Quốc này lại là người hiểu biết nhiều, còn biết cả tên của anh trai tôi! Nhưng, có một điều cô đã nói sai rồi. Con khốn u Mặc kia làm sao xứng đặt ngang hàng với anh trai tôi chứ?"
"Nếu đã biết anh trai của tôi là ai thì mau đưa tiền đi! Tôi nghĩ cô không thiếu tiền."
"Bán khối nguyên thạch này cho cố với giá sáu triệu, thật là quá rẻ!"
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nói: "Mẹ kiếp, đã này của ngươi làm bằng vàng, hay là ở trong đá làm bằng vàng hả?"
Ông chủ vừa xua tay, đã có mấy người vây quanh, hắn cười lạnh nói: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa, có mua hay không!"
Tề Đẳng Nhàn nhặt viên nguyên thạch trên bàn lên, cầm trên tay, mỉm cười với ông chủ rồi đập thẳng xuống!
"Phanh!"
Một tiếng trầm vang, viên nguyên thạch đập thẳng vào đầu ông chủ, ông chủ trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, máu lập tức chảy ra, che kín mặt ông ta.
m thanh này khiến Trần Ngư ở bên cạnh giật mình.
"Cmm chúng mày muốn chết à!" Chứng kiến cảnh này, mấy người xung quanh không khỏi tức giận, rút dao đâm về phía Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư.
Người hung ác như vậy ở Hoa Quốc rất hiếm có nhưng ở những nơi như Ngọc Thạch Quốc chỉ cần một lời không hợp là có thể rút dao lao tới giết người.
Đừng nhìn những con dao trong tay bọn côn đồ trông đáng sợ nhưng mà dùng để chặt đứt thì sát thương sẽ không lớn. Những thứ như dao găm mới là đứng đầu, một dao là có một quả thận lớn.
Tề Đẳng Nhàn bảo vệ Trần Ngư, đánh nhau với đám đầu đường dùng vũ khí này là nguy hiểm nhất. Dù sao hiện trường sẽ rất hỗn loạn. Cho dù là võ thuật tông sư cũng rất có khả năng lật xe.
Lúc trước công phu của Tề Đẳng Nhàn cũng đã đủ cao nhưng khi đi cùng Dương Quan Quan ở trong hẻm nhỏ bị mấy chục tên cầm dao chặn đứng cũng bị chém mất một dao.
Tuy nhiên, địa hình ở đây trống trải, số lượng đối thủ cũng không nhiều, lại không có ai là cao thủ, muốn làm Tề Đẳng Nhàn tổn thương chính là chuyện mơ tưởng hão huyền.
Chỉ thấy tay trái Tề Đẳng Nhàn nhặt viên nguyên thạch, tay phải bảo vệ Trần Ngư, bước chân lóe lên, viên nguyên thạch trong tay bị đập bắn ra một cách có chủ đích!
Một tên cầm dao xung quanh họ thi nhau hét lên rồi ngã xuống.
"Chậc, trâu bò." trong lòng Trần Ngư không khỏi thở dài, thầm nghĩ, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không liên quan gì đến khí tức đẹp trai, vào lúc này lại nhìn thấy có chút đẹp trai.
Viên nguyên thạch trong tay Tề Đẳng Nhàn vì bị liên tiếp va chạm mạnh mà phần bên ngoài bị nứt ra, mặt trên dính đầy máu, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy, trong vết nứt có một ánh sáng màu xanh lục.
Trần Ngư vô cùng vui mừng nói: "Ôi, giác đốc Tề, chúng ta thật may mắn. Viên nguyên thạch trong tay ngài có thể chứa Đế Vương Lục!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt một lát, cầm viên nguyên thạch dính đầy máu trong tay lên nhìn, bên trong có màu xanh lục, màu sắc rất tinh thuần, không màu mè, thực sự rất tinh thuần, Đế Vương Lục hiếm có khó tìm!
Những người nằm trên mặt đất nhất thời không nói nên lời, chết tiệt, dùng đầu của bọn họ để làm đá mài phải không? Chuyên dùng để mở nguyên thạch?
"Tên hộ Tề kia, thằng ranh Hoa Quốc, dám kiêu ngạo ở Ngọc Thạch quốc chúng ta như vậy, anh trai Đan Liệt của tao sẽ đến ngay bây giờ, trực tiếp chơi chết mày!" "Người Hoa Quốc giống như đám lợn chỉ đáng bị cắt thận rút máu, dám đánh người địa phương chúng tao ư? Hôm nay tao sẽ gặm cả hai quả thận của chúng mày!"
Những người bị đánh gục đều rất dũng mãnh. Dù sao từ nhỏ bọn họ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, có khí tức cướp bóc, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư đều có đặc điểm rõ ràng của người Hoa Quốc. Điều đó càng khiến họ không phục.
Trong số người Hoa Quốc bị nhóm lừa đảo địa phương lừa gạt, có ai không phải là cá trên thớt? Chỉ có số mệnh bị bọn họ tùy ý tàn sát, sao dám động thủ với bọn họ giống như Tề Đẳng Nhàn?
Theo quan điểm của họ, người Hoa Quốc không chỉ ngu ngốc, mơ mộng làm giàu đến mức buồn cười mà còn dễ bị bắt nạt.
“Bọn họ mắng ngài đấy!” Trần Ngư dùng ngón tay chọc chọc Tề Đẳng Nhàn, cười nói.
“Giống nhau, cũng đang mắng cô.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, nghĩ rằng người phụ nữ này có chút giống Lý Vân Uyển, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Trần Ngư kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Tôi là người Nam Dương, bọn họ cũng không tính là mắng tôi!"
Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn giơ ngón giữa lên với sự vô liêm sỉ của cô.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ném Đế Vương Lục vào tay Trần Ngư, nói: "Cầm đi, dù sao cô cũng mua nó với giá sáu trăm tệ."
Trần Ngư vừa chụp lấy, tay đã đầy máu, ghê tởm đến mức lau tay vào quần áo của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bước một ngắn né tránh, càng tiếp xúc với quái vật Trần Ngư này, anh càng cảm thấy tam quan của mình bị lật đổ.
Tưởng cô ta là nữ thần lạnh lùng nhưng hóa ra lại là một người tính tình điên như vậy...
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ Trần Ngư thực sự coi anh như một người bạn tốt, nếu không, sẽ không thể hiện bản chất thật của mình trước mặt anh.
Vừa lúc cả hai chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một nhóm người từ trên đường lao tới, người cầm đầu là người địa phương mặc áo sơ mi hoa, đeo dây chuyền vàng to, kính râm to, chỉ kém một chút là đã cosplay thành chú chó ngậm điếu xì gà trong miệng.
“Đánh em trai tao còn muốn chạy?” Người đi phía trước chính là Đan Liệt, một trong ba tam hùng của Tập đoàn n Đặc.
Những người này đều nói tiếng Hoa Quốc phổ thông, họ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa Hoa Quốc, nhưng họ rất thù địch với người Hoa Quốc, coi đây là một cách kiếm tiền như rác.
Tất nhiên, trong số những nhóm tội phạm này còn có người Hoa Quốc bản địa, nhưng khi tấn công đồng bào của mình thì từng người ra tay còn hung ác hơn những tên kia…
"Anh Đan Liệt, anh đến rồi, hai con lợn Hoa Quốc này quá kiêu ngạo, chúng cướp nguyên thạch của em, thậm chí còn đánh người của em!" Ông chủ nằm trên mặt đất lúc này phun ra máu, khàn giọng hét lên.
Đan Liệt nhìn thuộc hạ đang nằm trên mặt đất, trong mắt bộc phát ra sát ý nồng đậm.
Tề Đẳng Nhàn nheo mắt lẩm bẩm: “Không ngờ ở nơi nhỏ bé như vậy lại có cao thủ như vậy?”
Chương 833 Thần
Chương 833: Thần
Xem ra tên Đan Liệt này có thể trở thành một trong tam hùng của Tập đoàn n Đặc cũng không phải là không có lý do.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn có thể biết võ công của Đan Liệt không hề yếu, hơn nữa hắn ta còn là cao thủ ở trình độ nào đó.
Tuy nhiên, đối với Tề Đẳng Nhàn, dù cao thủ có mạnh mẽ đến đâu, hắn ta cũng chẳng khác gì gà vườn chó xóm mà thôi.
Huống chi, Đan Liệt này bán mạng làm việc cho tập đoàn phạm tội, dù tài giỏi đến đâu cũng không thể luyện công phu thật tốt, bởi vì hắn ta đã định sẵn là không có tinh thần của một cao thủ hàng đầu.
Khi Tề Bất Ngữ dạy Tề Đẳng Nhàn quyền pháp, điều đầu tiên ông ấy chú ý đến là rèn luyện tinh thần, thứ hai mới là phương pháp huấn luyện.
Đây chính là lý do tại sao sau khi Dương Quan Quan bắt đầu nhập môn, luôn nói rằng quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn là "bất khả chiến bại", do tâm tính của anh như thế nên mỗi một quyền đánh ra đều mang theo sức mạnh vô dịch, tự tin quét ngang thiên hạ!
"Đây là lần đầu tiên tao thấy có người Hoa quốc dám phô diễn thực lực trên đất của chúng ta. Đúng vậy, mày rất can đảm." Đan Liệt nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói.
"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
"Vì lòng dũng cảm của mày, tao sẽ cho mày một cơ hội lựa chọn cách chết."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi bật cười, bọn Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long liên thủ cũng không dám nói ra những lời điên cuồng như vậy trước mặt anh.
Không nói đến thuộc hạ của Đan Liệt, ngay cả người dân địa phương cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt giễu cợt và xem trò vui.
Trong số đó có rất nhiều người Hoa Quốc di cư tới đây.
Trong mắt bọn họ, ở Quang Dương mà xúc phạm những người như Đan Liệt tức là chỉ có một con đường chết, bọn họ chỉ muốn xem chết như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Em trai nhỏ của mày ép mua bán, một viên nguyên thạch mà đòi chúng tao những 6 triệu, có phải là quá vô lý không?”
Đan Liệt lắc đầu nói: "Nói lý ư? Chỉ có kẻ yếu mới nói lý!"
"Mày muốn có lý phải không? Đến đánh tao đi, tao sẽ cho mày một cơ hội để nói lý."
“Thua thì tao sẽ lấy hai quả thận của mày.”
Hắn ta vừa dứt, chân phải của Tề Đẳng Nhàn đã dẫm mạnh trên mặt đất!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sàn bê tông trực tiếp nổ tung, những khối xi măng lớn bị chấn động bay loạn khắp nơi.
Trần Ngư ở bên cạnh có cảm nhận trực quan nhất, lúc này cô bị mù hai mắt, điếc cả hai tai, cô chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức của mình đã bị tước đoạt trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn dậm chân.
Điều khiến cô cảm thấy đáng sợ hơn chính là khí thế và khí chất kia. Loại cảm giác này, không phải người nào cũng có được! Cứ như thể cô đứng trước một bức tượng Phật cao 100 mét và ngước nhìn lên trên, giống như một con kiến đang nhìn một vị thần.
Cô thậm chí còn cảm thấy gần như không thể kiểm soát được việc muốn đi tiểu!
Sau khi Tề Đẳng Nhàn dậm chân, toàn thân bay vút đi như tên lửa, trong mắt anh, khoảng cách bảy tám mét không khác gì một bước của người bình thường.
“Đây là một đại cao thủ!” trong lòng Đan Liệt lập tức run lên, biết lần này mình gặp phải một đối thủ khó nhằn, có lẽ chính là đối thủ mạnh nhất mà hắn ta từng đối mặt trong đời.
Trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn đã đến trước mặt Đan Liệt, dừng bước, cử động thân thể, vặn hông, giơ tay lên rồi thả nắm đấm xuống!
Một chiêu số đơn giản được thực hiện liền mạch lưu loát nhưng lại mang theo một sức mạnh to lớn mà người phàm không thể diễn tả được.
Cú đấm này bá đạo như thể Lý Nguyên Bá giơ búa tạ đập xuống, quát mắng trời xanh!
Lúc này Đan Liệt cũng dồn hết sức lực, khuỵu gối, hai chân hơi khép vào trong, giơ hai tay trái phải lên, tung ra một chiêu “Đẩy cửa sổ nhìn trăng”.
Nếu Tạ Cuồng Long sống lại, nhất định sẽ mắng hắn ta một tiếng ngu xuẩn.
Hắn ta mạnh mẽ đỡ lấy quyền kình của Tề Đẳng Nhàn còn bị đánh cho rơi đầy răng xuống đất!
Cánh tay Đan Liệt vừa chạm vào nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, sức mạnh nắm đấm của đối phương khủng bố đến mức có vẻ như không giống con người.
Hắn ta cảm thấy mình không phải đang chiến đấu với sức người mà đang đối kháng với khoa học kỹ thuật, thứ rơi xuống đỉnh đầu không phải nắm tay mà là một phát đạn pháp!
Mặt đất dưới chân Đan Liệt bị nổ tung tại chỗ, đầu gối mềm nhũn ra, hắn ta khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn bê tông tạo thành hai cái lỗ lớn. Da ở đầu gối ma sát với nền xi măng thành một mảnh huyết nhục mơ hồ!
"Phốc phốc..."
Khi hắn ta mở miệng, một vài cái răng hàm cũng rơi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng!
Dù có ở cùng phe hay không thì trong lòng họ cũng chỉ có hai chữ - chấn động!
Cảnh tượng này giống như một vị thần đi đàn áp một con kiến.
"Không, anh à... làm người phải nói lý. Anh một lời không hợp lại ra tay đánh lén, thực sự rất vô lý!" Đan Liệt không khỏi rùng mình khi nhìn thấy trong mắt Tề Đẳng Nhàn đằng đằng sát khí.
"Ồ? Hiện tại mày đã nguyện ý nói lý với tao rồi à?" Tay của Tề Đẳng Nhàn đặt lên đỉnh đầu Đan Liệt, dùng năm ngón tay nhéo vào hộp sọ của hắn ta, giống như đang ôm một con gà chết.
Đan Liệt không cam lòng, công phu của hắn ta hiển nhiên không hề yếu, lại bị đối phương đánh một đòn trở tay không kịp, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có mà đã quỳ xuống.
Tuy nhiên, hắn ta cũng hiểu rằng mình đã gặp phải một cao thủ hàng đầu, nếu lúc này không thừa nhận, đối thủ chỉ cần dùng lực tay một chút thì đầu mình sẽ nổ tung.
Đan Liệt trầm giọng nói: “Con người của tôi, từ trước đến nay làm việc luôn nói lý! Nếu ai không muốn nói lý tử tế với tôi thì nhất định tôi sẽ dạy dỗ hắn thật ký."
Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Hiện tại tao không muốn nói lý, mày định dạy dỗ tao như thế nào?”
Đan Liệt nghe vậy đã muốn hộc máu.
Vừa rồi mày vừa đòi nói lý, lần này lại không thèm nói lý sao? Cuối cùng là đạo lý gì đây?
"Buông anh Đan Liệt ra!"
"Thứ không biết sống chết, lại dám đánh lén anh Đan Liệt. Dù mày mạnh đến đâu, còn có thể đánh thắng cả súng sao?"
"Các anh em, nâng AK lên quét chết hắn!"
Thuộc hạ của Đan Liệt bừng tỉnh, một đám hùng hồng hổ hổ. Có người trực tiếp lấy AK47 ra, xoạch một tiếng mở chốt an toàn.
Lúc này Trần Ngư yên lặng dựa vào bên người Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt đỏ bừng, bước đi cũng rất lúng túng, giống như đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Đan Liệt nhướng mi nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Người anh em này, nghe tôi nói... Cho dù cậu giết tôi thì kết cục cũng không quá tốt. Địa vị của tôi ở Quang Dương, chắc cậu cũng hiểu rõ. Nếu tôi có gì hông hay xảy ra, cậu và bạn gái đừng nói là chạy về Hoa Quốc mà ngay cả con phố này cũng không ra được."
Tề Đẳng Nhàn hài hước nói: “Vậy mày có muốn thử không?”
Đan Liệt trầm giọng nói: "Thả tôi đi, từ nay về sau cậu sẽ đi ngang ở Quang Dương, ta nói là được!"
Trần Ngư lo lắng nói: "Đừng nói chuyện dài dòng với hắn, nhanh chóng giải quyết vấn đề!"
Đan Liệt nói: “Người anh em à, tôi thừa nhận cậu đánh rất giỏi, công phu của cậu cao đến mức ngay cả súng cũng không thể đối phó được. Tuy nhiên, tôi có rất nhiều súng, rất nhiều người. Hơn nữa, Tập đoàn n Đặc của chúng tôi, còn có hai cao thủ đứng đầu tọa trấn. Cậu xác định muốn liều mạng với tôi đến cùng sao?"
Tề Đẳng Nhàn, không lên tiếng.
Đan Liệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi mời Kim tiên sinh và Ngọc tiểu thư đi!”
"Anh ơi... cái giá để họ ra tay là 10 triệu..." Một tên đàn em sửng sốt.
“Số tiền này tao sẽ trả!” Đan Liệt vì bảo mệnh đã bất chấp số tiền mình tiết kiệm kia, hạ quyết tâm nói.
Chương 834 AJ
Chương 834: AJ
Đan Liệt, với tư cách là một trong tam hùng của Tập đoàn n Đặc, đã bị một người Hoa Quốc chưa từng gặp mặt đánh cho phải quỳ gối, nếu sự việc này lan rộng, có lẽ sẽ khiến mọi người cảm thấy khó tin.
Hơn nữa, hắn ta còn phải tự bỏ 10 triệu tiền túi ra mới mời được hai đại nhân vật xuất sắc.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nói đùa: "Cái gì? Muốn mời người đối phó với tao sao? Mạng chó của mày hiện tại đang nằm trong tay tao, mời ai tới cũng không cứu được."
Đan Liệt bèn nịnh nọt cười nói: “Đương nhiên không phải là mời người đến đối phó cậu, mà là mời người quan trọng hơn đến, hy vọng cậu có thể nể mặt mũi của bọn họ, sau đó nói lý lẽ với tôi một chút.”
Trần Ngư không khỏi đưa tay nhéo một cái vào eo Tề Đẳng Nhàn, tức giận nói: "Ngài nhanh lên được không? Nếu không được thì cứ đánh chết hắn ta đi."
Tề Đẳng Nhàn: “Này, trông bộ dạng cô có vẻ đói khát quá!”
Trần Ngư tức hộc máu, cô ta khẳng định Tề Đẳng Nhàn đang cố ý trả thù, hiện tại cô lại rất muốn đi tiểu, nếu còn tiếp tục lảm nhảm, có lẽ cô sẽ bị xấu mặt ở nơi công cộng.
Nhưng cô không thể nào rời khỏi đây một mình được, nếu không người của Đan Liệt sẽ đuổi kịp và bắt giữ cô, vậy thì xong đời.
Cô đã quen nhìn thấy những cảnh tượng lớn, nhưng khí chất và sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn giống như thần thánh, việc dọa người khác tè ra quần cũng không phải là quá đáng.
"Sau này ông đây sẽ giết mày. Nếu có thể chiến đấu lần nữa, mày còn có thể thắng được mấy trăm khẩu súng bắn sao? Thuộc hạ của ông đây là lực lượng an ninh vũ trang chỉ riêng AK đã có hơn hai trăm khẩu!" Đan Liệt thầm hận trong lòng.
Địa vị của hắn ta chính là đi theo Chu Quang Vinh đánh ra được, trước khi Tập đoàn n Đặc phát triển đến quy mô lớn như vậy, hơn một trăm người đã chết dưới đao của hắn ta khi tranh đoạt địa bàn với Tập đoàn Vạn Thịnh thanh danh lẫy lừng.
May mắn thay, Quang Dương này cũng không lớn như vậy, khoảng cách từ Tập đoàn n Đặc đến đây cũng không quá xa.
Người mà Đan Liệt tự bỏ 10 triệu tiền túi ra trả sẽ sớm đến.
Một người phụ nữ cao, mập, một cậu bé trông như học sinh tiểu học.
Người phụ nữ cao mập đang bưng một cái sọt, còn cậu bé thì rúc vào trong sọt.
Đôi chân của người phụ nữ cao mập cực kỳ nhanh nhẹn, mỗi bước chân đều dậm xuống đất, thình thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, tiếng bước chân đinh tai nhức óc vang lên trước khi người đến, mỗi bước chân hạ xuống, giống như tiếng đạn pháo nổ vang!
"Đi đường còn phải dùng pháo quyền? Người như vậy, trước đây tôi đã gặp qua một lần." Tề Đẳng Nhàn có thính giác rất tốt, khi âm thanh còn ở rất xa, lỗ tai vừa động đã có thể nghe rõ.
Những người đó nhìn thấy người phụ nữ cao mập đang nhanh chóng đến gần, đều tỏ vẻ kính trọng, vội vàng tránh đường.
"Đan Liệt, cậu nhờ vợ chồng chúng tôi giúp đỡ có chuyện phiền phức gì? Mười triệu mà cũng bỏ ra được!" Một giọng nói trẻ con vang lên tử chiếc giỏ sau lưng của người phụ nữ cao mập, kèm theo tiếng cười hì hì.
"Ngài Kim, cô Ngọc, cuối cùng hai người cũng đến rồi!" Đan Liệt nghe xong, mặt nóng bừng, muốn đứng dậy.
Tề Đẳng Nhàn tùy ý ấn một cái, phịch một tiếng, Đan Liệt lại quỳ xuống.
Lại bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, mặt Đan Liệt đỏ bừng, bực bội nói: “Người anh em à, để tôi nói cho cậu biết trước, hai người tôi mời chính là một đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng trong giới sát thủ! Nhìn thủ đoạn của cậu chắc không phải một kẻ mới vào nghề, có lẽ biết danh tiếng của họ phải không?"
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Kim đồng ngọc nữ, đương nhiên tôi biết!"
Ngọc nữ đi xuyên qua đám đông, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cau mày, cô ta chỉ cảm thấy khí chất của người này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cô ta lại không nhớ ra.
Lúc Tề Đẳng Nhàn vào Ngọc Thạch quốc đã thay đổi dung mạo, khó có thể nhìn ra tướng mạo.
Đôi má hơi gầy trước đây của anh giờ đã trở nên tròn trịa, vẻ ngoài vô cùng phúc hậu, thậm chí hình dáng cơ thể cũng trở nên béo hơn một chút.
Dáng người của Tề Đẳng Nhàn giống với Tề Bất Ngữ cha anh, anh mặc quần áo trông bình thường, thậm chí còn hơi gầy.
Cách ngụy trang của Tề Bất Ngữ thậm chí còn kỳ quặc hơn, oog ấy trông giống như một giáo viên trong xã hội cũ vào ngày thường, nhưng khi bắt đầu chiến đấu, ông ấy lại vô cùng đáng sợ.
"Kim đồng ngọc nữ? Hai người này có danh tiếng không nhỏ ở Nam Dương, Trần gia chúng ta trước đây còn mời bọn họ giết chết người của Nam Dương phủ." Nghe vậy, Trần Ngư không khỏi nheo mắt nói.
Cô ta không khỏi tò mò nhìn sự kết hợp kỳ lạ giữa một nam một nữ này, nữ thì cao mập, còn nam lại giống như một đứa trẻ.
Đan Liệt chắp tay về phía kim đồng ngọc nữ nói: "Hai người xin giúp tôi một việc, xin hắn thả tôi ra, tôi sẽ giao mười triệu!"
Kim Đồng thò đầu ra khỏi giỏ, nhàn nhã nói với Tề Đẳng Nhàn: “Này, chàng trai trẻ, hắn cũng là người Hoa quốc, nghe anh đây khuyên một câu, thả hắn ra, tôi sẽ đảm bảo cậu bình an rời khỏi Quang Dương.”
Tề Đẳng Nhàn, lại cười nói: “Thằng nhóc này cũng muốn đến dạy tôi làm việc sao?”
Nghe xong lời này, sắc mặt ngọc nữ nhất thời trở nên u ám, điều cô ta ghét nhất chính là có người lấy bề ngoài của kim đồng ra nói.
Dù sao lúc trước Kim đồng cũng vì nuôi sống cô ta mà đến công trường lao động nặng nhọc làm khô kiệt thể lực. Nếu không phải những năm đó anh bị đè đến suy sụp thân thể thì vốn dĩ sẽ không thể không lớn lên như thế này.
"Tên này điên thật rồi, dám nói chuyện với Kim Đồng như vậy. Chỉ riêng việc hắn nói những lời này, ngọc nữ cũng sẽ không bao giờ buông tha cho hắn!" Đan Liệt nghĩ thầm, trong lòng vui mừng.
Hai sát thủ nổi tiếng này được ông lớn bí ẩn mời đến tọa trấn ở Tập đoàn n Đặc.
Gần đây Tập đoàn n Đặc lại xảy ra xung đột với tập đoàn Vạn Thịnh nên đã không ngần ngại bỏ ra số tiền lớn để mời hai người này.
"Người trẻ tuổi, cậu thật điên rồ, cậu thật sự cho rằng có chút kỹ năng có thể bỏ qua anh hùng trong thiên hạ sao?" Kim Đồng cười hỏi.
“Đừng nói nhảm với hắn ta, không biết tốt xấu, cứ đánh chết hắn là được.” Ngọc Nữ cười lạnh, hai chân to lớn di chuyển ra xa, thân thể hơi cong xuống.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Tốt nhất cô đừng dùng pháo quyền đến đánh tôi. Cặp AJ dưới chân ta rất đắt tiền, nếu bị hư hại sẽ tốn thêm 150.000 lượng vàng."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kim Đồng đột nhiên thay đổi!
Tất nhiên hắn ta nhớ rất rõ chuyện lần trước, dù sao hắn ta và Ngọc Nữ suýt nữa đã GG.
Cuối cùng, còn bị Tề Đẳng Nhàn dùng một đôi Phúc Điền hóa cấp để cưỡng ép tống tiền thêm 150.000 lượng vàng...
Ngọc Nữ cũng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt không khỏi chăm chú dò xét Tề Đẳng Nhàn, càng nhìn càng cảm thấy khí chất càng ngày càng giống.
Hmm...giống như gã đó, vừa xấu tính vừa kinh tởm...
Kim Đồng run khóe miệng, cười lạnh nói: "Tề sư phụ?"
Hắn ta cũng biết rất rõ rằng với trình độ công lực của Tề Đẳng Nhàn, việc súc gân rút cốt, thay đổi diện mạo và hình dáng cơ thể sẽ không phải nói chơi.
Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Đúng vậy, tôi là Tề Thiên, thằng nhóc cậu biết tôi sao?”
Kim Đồng liếc nhìn đôi AJ trên đôi chân nhàn nhã của Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt càng trở nên xấu xí hơn ...
Mẹ nó, giống y như đúc cái đôi lần trước mang!
Đây không phải là phiên bản giới hạn sao?
Tê liệt, con chó này đúng là có thể trộm tiền, mặc đồ lậu mà nói là hàng giới hạn chính hãng, thật là há miệng là tới!
“Khụ khụ khụ—”
Kim Đồng vỗ vỗ vai Ngọc Nữ, thấp giọng nói: "Là tên đó, em tuyệt đối không được ra tay, nếu không, số tiền tiết kiệm chúng ta vất vả tích lũy sẽ lại bị hắn cướp mất!"
Ngọc Nữ nghe xong, sắc mặt không khỏi thay đổi, cô ta chậm rãi thu chân lại, không có ý định ra tay nữa.
Đan Liệt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác, như vậy là sao chứ?
Chương 835 Gặp lại ở nước khác
Chương 835: Gặp lại ở nước khác
"Tề sư phụ, thả Đan Liệt đi, để tôu làm người hòa giải, biến thù thành bạn thì thế nào?"
Kim Đồng nhảy ra khỏi giỏ sau, lộn nhào về phía trước, vững vàng đứng trên mặt đất.
"Được thôi, tôi nể mặt cậu! Cút đi." Tề Đẳng Nhàn tùy ý buông Đan Liệt ra, đá vào lưng hắn ta.
Đan Liệt loạng choạng ngã về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Ở Quang Dương, uy phong của hắn uy ta như thổ hoàng đế, chưa từng bị người khác đối xử như thế? Sau khi mối đe dọa đến tính mạng không còn nữa, lập tức nổi giận trong lòng, khối u ác chuyển sang gan mật!
Đang lúc hắn ta chuẩn bị ra lệnh cho thuộc hạ bắn, Kim Đồng đã nắm lấy cổ tay hắn ta, cười nói: "Ngài Đan Liệt, nếu ngài không muốn chết thì tốt nhất đừng tùy tiện ra lệnh. Nói cách khác, ai tới cũng không cứu được ngài!"
Đan Liệt nhìn Kim Đồng, thấy đối phương tuy đang cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Cuối cùng, Đan Liệt mím môi nói: “Không thể cứ bỏ qua như vậy được nhỉ? Tôi không cần mặt mũi ở Quang Dương nữa sao? Hắn đã sỉ nhục tôi như vậy có nên đền bù không?"
Khóe miệng Kim Đồng giật giật, tên khốn ngu ngốc này lại còn muốn bù đắp? Không bị người khác tống tiền đã là rất tốt rồi được chưa?
"Được rồi, chuyện hôm nay dừng lại ở đây đi. Nể mặt tôi, cũng cho anh một cơ hội. Mười triệu kia của anh tôi không lấy nữa, đi thôi!" Kim Đồng cau mày nói.
Đan Liệt nghe được lời này sửng sốt, trầm mặc một lát, vẫn gật đầu.
Hắn ta quay đầu liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Hôm nay tôi sẽ nể mặt ngài Kim, nhớ kỹ, cậu mà càn rỡ như vậy ở Quang Dương, sớm muộn cũng sẽ chết không toàn thây!"
Nói xong lời này hắn ta xua tay rồi trực tiếp rời khỏi đây cùng nhóm người của mình.
Trần Ngư thấy người đi rời cũng nhẹ nhàng thở ra. Vội vàng xoay người lẻn ra ngoài.
Sau khi mọi người đã rời đi, Kim Đồng khum tay về phía Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Tề sư phụ, đúng là núi không chuyển thì sông chuyển. Không ngờ rằng đi đến nước khác mà chúng ta cũng có thể gặp mặt!"
Ngọc Nữ nói: "Nghe nói anh phạm tội phản quốc? Khó trách anh phải thay đổi dung mạo, hóa ra cũng sợ bị truy sát!"
Ngọc Nữ không thích Tề Đẳng Nhàn, cho nên sau khi gặp mặt, khó tránh khỏi muốn châm chọc mỉa mai.
"Haha, phản quốc? Tôi, Tề Đẳng Nhàn luôn làm việc không trái lương tâm, không phải họ nói gì thì là cái đó." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, khinh thường cười to.
"Tề sư phụ, hiện tại ở Ma Đô vẫn đang săn lùng anh trên diện rộng, toàn bộ quốc tế đều đang truy lùng anh, cho nên anh phải cẩn thận." Kim Đồng lo lắng nói.
Ngọc Nữ nói: “Người tốt đúng là không sống lâu, tai họa kéo dài mấy ngàn năm! Thật đáng tiếc anh phạm phải trọng tội như vậy mà còn không chết ở Ma Đô.”
Kim Đồng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngọc Nữ nói: “Không muốn nói thì cứ nói ít đi vài câu. Cái mạng này của chúng ta là do Tề sư phụ buông tha đấy!”
Sau khi Ngọc Nữ bị anh ta mắng thì lập tức không dám nói nữa, mặc dù cô ta cao mập, to gấp mấy lần Kim Đồng nhưng quyền lên tiếng thực sự vẫn nằm trong tay Kim Đồng.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi chạm phải rắc rối bằng trời mới phải chạy đến Quang Dương của Ngọc Thạch quốc. Vậy hai người thì sao, tới nơi này làm gì?"
Kim Đồng thở dài nói: "Còn có thể làm cái gì? Tôi đương nhiên là tới kiếm tiền..."
"Lần trước nhiệm vụ thất bại, tôi tổn thất rất nhiều tiền, hơn nữa còn bị anh tống tiền không ít."
"Nếu không thì không cần phải vất vả như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn trừng to mắt, tức giận nói: "Nói cho tử tế vào, tống tiền cái gì? Tôi vất vả để cho các người đánh rồi mới đền bù tiền, vậy mà gọi là tống tiền sao?"
Ngọc nữ không khỏi khinh thường.
Tề Đẳng Nhàn: "Thấy hai người rất quen thuộc với Đan Liệt, hình như là đang giúp Tập đoàn n Đặc làm việc? Tập đoàn n Đặc đang làm gì, hai người không biết sao?"
Kim Đồng nói: "Không có cách nào, tập đoàn n Đặc đưa ra giá quá cao, hơn nữa nơi này vốn đã mục nát rồi, chúng ta không kiếm tiền, sẽ có người khác kiếm."
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không nhìn ra, tên Chu Quang Vinh này lại hào phóng như vậy?”
"Không phải Chu Quang Vinh ra tiền, mà là ông lớn thần bí kia!" Kim Đồng nói.
"Ông lớn sao? Tam hùng của tập đoàn n Đặc, lai lịch của ông ta là gì?" Tề Đẳng Nhàn có chút hứng thú hỏi.
"Thật ra ông lớn không tồn tại, mà là một gia tộc. Gia tộc này, Tề sư phụ, anh nên biết, chính là gia tộc Thượng Quan của Hồng bang ở Mỹ! Cách đây không lâu, gia tộc Thượng Quan còn treo giải thường cho chúng tôi, lấy được đầu của anh sẽ thưởng tám mươi triệu lượng vàng." Kim Đồng nhẹ nhàng nói.
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe đã vui vẻ nói: “Không phải ông đây vừa nhận 18 triệu lượng vàng của Thượng Quan Cảnh Đào, không làm việc cho hắnlại mạnh mẽ chỉnh đốn bọn họ một hồi sao? Có đáng phải bụng dạ hẹp hòi như vậy không?"
Những lời này trực tiếp làm cho cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ như bị sét đánh, loại ngoài giòn trong mềm...
Nghe này, có thể nói tiếng người không?
Đã thu của người ta hơn mười triệu lượng vàng còn không thèm làm việc, lại còn cố ý chỉnh người ta. Họ không muốn lấy đầu anh thì còn lấy đầu ai?
"Nhưng mà nói lại thì Thượng Quan gia thật đúng là keo kiệt, đầu của tôi mà chỉ có giá trị 80 triệu lượng vàng?" Tề Đẳng Nhàn, chỉ vào đầu của chính mình, "Phải biết rằng, ông đây chỉ cần tùy ý lừa gạt... ờ, tùy ý kiếm đã là hai tỷ Hoa Quốc tệ!"
Lúc này, Giang Sơn Hải đang trong bệnh viện tâm thần ở Ma Đô, đang cầm một khối ngọc tủy hét lên với một đám lão nhân: “Tao là đà chủ của Long Môn ở Ma Đô, chờ khi thấy tao, còn không quỳ xuống.” khi nào bạn nhìn thấy tôi?"
Kim Đồng cười ngượng ngùng, không dám lại lên tiếng.
Ngọc Nữ hừ lạnh một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hay là chúng ta giết Đan Liệt kia, sau đó làm mặt nạ da người cho hắn ta đeo lên, hai người mang đến Thượng Quan gia lấy tiền?”
"..."
Kim Đồng Ngọc Nữ nhìn nhau, không nói nên lời, họ là ai!
Kim Đồng ho khan liên tục nói: " Tề sư phụ, ngài chỉ cần cẩn thận chút là được. Thượng Quan gia cũng có chút năng lực, nhiều tông sư quyền thuật ở nước Mỹ đang làm việc cho họ."
Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói, hai người ở đây kiếm tiền, nhưng đừng làm gì quá đáng.”
"Đương nhiên, tôi không phải cảnh cáo mà chỉ đang nhắc nhở."
"Nếu làm quá nhiều việc xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời trừng phạt."
Vẻ mặt Kim Đồng trở nên nghiêm túc, nói: "Tề sư phụ, ngài đừng lo lắng, chúng tôi vì khó khăn mới đến đây, sẽ không làm những việc vô lương tâm như vậy. Tuy nhiên, chúng tôi không thể giúp những người bị lừa đến đây, Dù sao sức lực của chúng tôi cũng có hạn. Hơn nữa, bọn họ thật sự là ngu ngốc..."
“Phải có tấm lòng đồng cảm mới có thể trở thành một cường giả thực sự.” Tề Đẳng Nhàn đưa tay chạm vào đầu Kim Đồng, giống như con trai mình.
Sắc mặt Kim Đồng lập tức tối sầm lại, hắn ta cảm thấy người này thật sự coi mình như con trai.
Tuy nhiên, lời nói của Tề Đẳng Nhàn cũng khiến hắn ta cảm thấy rất có lý.
“Công phu của Tề sư phụ rất cao, nhưng ở Quang Dương, nơi cá rồng trộn lẫn thì vẫn phải cẩn thận.”
"Ở đây có rất nhiều lực lượng vũ trang tư nhân, còn có quân phiệt, tập đoàn Vạn Thịnh cũng ở vùng nước sâu..."
“Hơn nữa, lực lượng trong nước đang theo dõi tình hình ở đây. Nếu quá nổi tiếng, có thể sẽ bị lộ, khiến người đuổi giết.”
Kim Đồng nhắc nhở.
Cho dù Tề Đẳng Nhàn có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn chỉ có một mình.