"Đà Đà..." "Làm sao thế?" "Ngài... cháu..." "Cháu là muốn hỏi ông muốn nói gì với cháu sao? Đợi lát nữa tìm một chỗ ngồi một chút, ông sẽ chậm rãi nói với cháu." Hà Thiệu Tăng nhẹ giọng nói. Hà Bảo Chí lại lắc lắc đầu. Thấp giọng nói: "Cháu đã xem ngài viết nhật ký, cháu khiến ngài thất vọng rồi." Hắn cúi đầu, có chút không dám nhìn Hà Thiệu Tăng. "Cháu thấy rồi sao? Đó là Đà Đà viết lung tung, cháu không nên để trong lòng." Hà Thiệu Tăng sửng sốt một chút rồi nói....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.