“Em còn chưa chơi mà?” Huyên Huyên than thở, tràn đầy ủy khuất. Chẳng dễ gì cầm được đèn về, mọi người lại phải về nhà ăn cơm rồi. Cô bé cũng thích nghịch cát, muốn đào một cái hang thật là lớn. “Chập tối lại nói, bây giờ nắng chết mất.” Lưu Vãn Chiếu kéo tay cô bé nói. Buổi sáng còn đỡ, bên hồ Kim Hoa còn có mấy cây đại thụ, Đào Tử chơi dưới bóng râm, cũng không nóng lắm. Buổi chiều thật sự chịu không nổi, nắng chiều chiếu qua đúng là nắng chết người....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.