Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Vãn Chiếu sang bên nhà Hà Tứ Hải. "Đào Tử còn đang ngủ sao?" "Hừm, nàng tối hôm qua ngủ trễ, để cho nàng ngủ thêm một lát đi." "Em thì sao? Sao lại thức dậy sớm như vậy?" "Em đến khách sạn tìm mấy người tiểu Vân." "Sớm như vậy? Không ăn cơm sáng sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi. "Không ăn, trong khách sạn cung cấp bữa sáng mà. Em qua gọi các nàng dậy, nếu không còn không biết các nàng sẽ ngủ tới khi nào." "Không đến nỗi đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.