"Tiểu Nhụy?" Giọng nói của Mạnh Ngọc Lan rất khẽ, cũng rất dịu dàng. Dường như bà ta sợ mình nói lớn tiếng quá, sẽ dọa cho cô bé trước mặt sợ, chạy mất vậy. "Là con, mẹ, con rất nhớ mẹ." Giọng nói của Hứa Tâm Nhụy cũng rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, giống như sợ sẽ dọa mẹ. Mạnh Ngọc Lan chạy về phía cô bé, lảo đảo suýt ngã, đầu gối va vào trên vách tường, cốp một tiếng. "Mẹ." Hứa Tâm Nhụy khẽ kêu lên một tiếng, đi về phía trước với vẻ mặt đầy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.