"Được rồi, mẹ biết con là có lòng tốt. Thế nhưng con không cần phải quan tâm chuyện của Tứ Hải, Tứ Hải có chuyện của chính nó." Bà nội vỗ vỗ cánh tay của Trương Hải Quân, cười nói. Sau đó đứng dậy, đi về phía trước nhà. "Mẹ, người đừng đi..." Trương Hải Quân còn muốn nói. "Được rồi." Trương Lộc kéo hắn lại. "Ba bận tâm nhiều như vậy làm gì?" Trương Lộc lườm hắn một cái rồi nói. "Nói chuyện với ba như thế à? Ba đây không phải là vì nghĩ cho Tứ Hải sao?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.