"Mẹ ơi, chiếc xe nhỏ này chơi vui quá, tự nó chạy được này.” Uyển Uyển kéo xe cấp cứu đồ chơi về phía sau, sau đó buông tay ra, chiếc xe nhỏ lập tức kêu kít kít chạy về phía trước. “Hiahia ...” Uyển Uyển nhảy cẫng lên vui sướng. “Thích như vậy à, vậy mẹ cũng mua cho con một cái nhé.” Chu Ngọc Quyên cười nói. Uyển Uyển nghe thế liền ngây người, sau đó lắc đầu. “Tại sao?” Chu Ngọc Quyên thắc mắc hỏi. “Đồ chơi của Đào Tử, hiahia ...” Chu Ngọc Quyên: “...” “Ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.