Hà Tứ Hải và Huyên Huyên lại đi tới trong một mảnh sương mù mông lung đến suối vàng. Tất cả bốn phía đều không thể nhận ra. Tầm nhìn chỉ có phạm vi mà đèn Dẫn Hồn chiếu sáng. Không có tiếng gió, không có tiếng côn trùng kêu, ngay cả tiếng hít thở của hai người bọn họ đều không có, yên tĩnh khiến cho người sợ hãi. Huyên Huyên lặng lẽ kéo tay Hà Tứ Hải. Nhưng mà bởi vì đã xe nhẹ chạy đường quen, hai người rất nhanh đã đi ra khỏi mảnh sương mù...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.