Đỗ Đức Lâm đã nói rất nhiều chuyện với con gái. Hận không thể truyền hết kinh nghiệm một đời của mình lại cho con gái. Mà Đỗ Như Xuân cũng không có phản bác hắn, chỉ là lẳng lặng mà nghe. Cuối cùng, Đỗ Đức Lâm thở dài một tiếng. Một chùm sáng rơi xuống từ trên không, rơi vào bên trong vườn lựu. "Ba phải đi rồi." Đỗ Đức Lâm nói. "Ba ~" Đỗ Như Xuân nghẹn ngào. "Được rồi, đừng khóc lóc như phụ nữ nữa, lại không phải hoàn toàn không có cơ hội gặp lại."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.