Hà Tứ Hải dẫn theo Uyển Uyển, đi theo dòng người trên lên trên núi. Nhưng mà đi được nửa đường, Uyển Uyển liền lè lưỡi, há to miệng thở phì phò. Sau đó dùng ánh mắt "=  ̄ω ̄ =" nhìn về phía Hà Tứ Hải. “Em muốn làm gì?” “Em không đi nổi nữa đâu.” Uyển Uyển nhìn Hà Tứ Hải nói. “Ừm~” Uyển Uyển giang hai cánh tay ra. “Em thật đúng là không khách khí nha, rốt cuộc anh là ông chủ, hay em là ông chủ thế?” Hà Tứ Hải đành chịu trận mà ôm cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.