“Tứ Hải.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ chạy nhảy đến trước mặt của Hà Tứ Hải. Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nhìn về Lưu Vãn Chiếu trước mặt đang nở một nụ cười thản nhiên. “Có chuyện gì mà vui như vậy?” Hà Tứ Hải có chút tò mò hỏi. “Bởi vì anh tới đón em đó.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ xoay vòng tròn trước mặt của Hà Tứ Hải. Nhưng mà phát hiện Hà Tứ Hải cũng không có nhìn cô, mà là nhìn về phía sau người cô. Cô có chút nghi hoặc quay người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.