Kim Trường Canh ngước cổ, nhìn Hà Tứ Hải rong đuổi ở trên trời, mãi đến tận khi không thấy tăm hơi, lúc này mới cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Những văn tự này tuy rằng có chỗ khác với trong quá khứ, thế nhưng nếu như suy đoán cẩn thận thì vẫn có thể nhận ra, huống hồ Hà Tứ Hải còn mang đến một bản chữ phồn giản để đối chiếu. Từ gập ghềnh trắc trở lúc bắt đầu đến không còn cản trở như bây giờ, Kim Trường Canh cũng không tốn quá nhiều thời gian....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.