"Là ăn không ngon sao? Ăn không ngon chúng ta liền không ăn nữa." Trương Kiến Quốc căng thẳng đến mức có chút luống cuống tay chân. Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, nuốt miếng bánh gạo nếp trên tay xuống. "Ăn rất ngon." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói. "Ba ba." Đào Tử đang vùi đầu chuyên tâm ăn, thấy ba ba buồn, cũng không ăn nữa, miệng nhỏ xẹp xuống, cảm giác như muốn khóc. "Không có chuyện gì, chủ yếu là ăn quá ngon thôi, ăn ngon đến mức ba rơi cả nước mắt." Hà Tứ Hải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.