“Hà tiên sinh...” Hà Tứ Hải đang ăn nho với Đào Tử thì nghe thấy giọng nói của Lưu Tâm Viễn, liền quay lại ngay lập tức. Hắn trông thấy thấy Tống Quế Phương đỡ Lưu Tâm Viễn ra ngoài, theo sau cả nhà Lưu Trung Mưu. “Hà tiên sinh, ơn lớn khó mà cảm tạ bằng lời.” Lưu Tâm Viễn lại nói. Sau đó, hắn buông tay Tống Quế Phương ra, chắp tay, cúi đầu với Hà Tứ Hải. “Lão gia, không đáng, không cần phải làm như vậy.” Hà Tứ Hải bị bộ dạng trịnh trọng của hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.