Nghe thấy được chơi, Noãn Noãn lại vui vẻ trở lại. “Haizzz.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải dắt theo Noãn Noãn đi ra khỏi phòng, bà nội lại thở dài một hơi. “Một đứa nhỏ dễ thương như vậy, cha mẹ của thằng bé sẽ đau khổ thành cái dạng gì chứ?” Bà nội lại một lần nữa cảm khái nói. “Mẹ, đây cũng là chuyện không có biện pháp, lại nói, có thể gặp được Tiểu Chu—Tứ Hải, đã xem như là rất may mắn rồi.” Dương Bội Lan nói. Bà nội nghe thấy thế mỉm cười gật gật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.