“Em cũng không biết nữa.” Mã Hoành Vũ vẻ mặt mờ mịt nói. Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, đứng ở bên cạnh cậu bé yên lặng chờ đợi. Thời gian có chút dài, đến nỗi Uyển Uyển có chút sốt ruột chà chà bàn chân nhỏ trên mặt đất mấy lần, lại gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn. Chính vào lúc này, Mã Hoành Vũ phát ngốc từ nãy giờ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tựa như là đã trút bỏ được gánh nặng trong tim vậy. “Hình như em cũng chẳng vui...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.