Uyển Uyển lăn một vòng trên giường, cái chân nhỏ nghịch ngợm đạp mấy cái, chuyển hướng, vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đứng kế bên giường nhìn cô bé. “Oáp~” “Oáp gì nữa? Thức rồi sao không xuống giường, ở trên giường làm gì thế?” Chu Ngọc Quyên cười nói. “Hiahiahia ... lăn tới lăn lui ạ.” “Cẩn thận bị cảm.” Chu Ngọc Quyên bế nàng lên. Trên thực tế thì không có khả năng, người mặc áo âm dương như cô bé sao có thể vì chút lạnh mà bị cảm chứ. “Mẹ giúp con mặc quần áo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.