“Chị đến rồi.” Đào Tử lập tức nói. Sau đó liền muốn nhảy từ trên ghế xuống đi mở cửa. “Vẫn là để chị đi.” Lưu Vãn Chiếu đứng dậy nói. Mở cửa ra quả nhiên thấy Uyển Uyển đang đứng ở ngoài cửa, mặc một cái váy nhỏ màu cam, trước ngực có một đóa hoa màu trắng thật to. Trên chân đi một đôi giày da nhỏ mũi tròn, thảo nào mà đá cửa vang lên tùng tùng tùng. “Không phải nói với em, gõ cửa phải dùng tay, không được dùng chân sao?” Lưu Vãn Chiếu giơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.