Nàng chỉ nhìn thấy mấy người vừa mới chơi trốn tìm cùng mình đang ngồi trước một cái bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, bọn họ thì đang say sưa ăn uống. “Tại sao mọi người có thể làm như vậy chứ?” Huyên Huyên vừa giận vừa buồn. “Hia hia hia... Huyên Huyên, chị tìm thấy bọn em rồi? Chị giỏi thế?” Uyển Uyển nói. “Đúng gòi, giỏi thặt đáy...” Đào Tử đang nhai đồ ăn, không thể nói rõ chữ. Đương nhiên, vì nàng bị thiếu một cái răng cửa nên lời nói cũng không còn rõ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.