“Có phải con lợi hại lắm hay không, chẳng sợ hãi tẹo nào.” Chờ xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Đào Tử hưng phấn. Hà Tứ Hải: →_→ Chẳng biết hồi nãy ai la hét inh ỏi hết cả lên, lên xe thì rén, xuống xe thì vênh vênh lên thế này đây? “Chúng ta ngồi lại lần nữa đi, ngồi lại lần nữa nha?” Huyên Huyên nói một cách háo hức. Con nhóc này lớn mật, cái gì cũng không sợ, cả hành trình toàn là tiếng cười của nó thôi. Còn Thẩm Di Nhiên ở một bên khác...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.