“Cái bánh này là cho dì sao?” Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy cái bánh lớn mà Uyển Uyển mang tới thì hơi ngạc nhiên. “Phải, phải ~” Uyển Uyển gật đầu. Sau đó lại nói thêm: “Cả ông chủ, Đào Tử và Huyên Huyên nữa.” “Vậy cảm ơn em nhé, cứ để đây trước đã, đợi bọn họ trở về, bọn dì sẽ ăn cùng nhau.” “Được.” Uyển Uyển vui vẻ đáp lại, sau đó quay người đi tới lục lọi hộp đựng đồ chơi của Đào Tử, tự nhiên như ở nhà mình. Lưu Vãn Chiếu đã quá quen...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.