“Chỉ sờ sờ, không phải vậy thì còn làm gì? Nó quá nhỏ rồi, chị mà cưỡi lên chân phỏng chừng sẽ chạm đất mất." Trương Lộc nghi hoặc mà hỏi. Nàng không nhìn ra Uyển Uyển có ý gì, nhưng mà mấy người bên cạnh lại nhìn ra, đều lén lút nở nụ cười. Thấy nàng nói như thế, Uyển Uyển lại kéo ngựa nhỏ đến gần Trương Lộc. Trương Lộc lập tức dùng tay sờ sờ, cứng rắn, đúng là là gỗ. Mấy người bên cạnh cũng không nhịn được mà sờ sờ, là ngựa gỗ thật. Nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.