"Là lá la..." "Hồ hố hô..." "Ờ ớ ơ..." Sáng hôm sau, Hà Tứ Hải bị đánh thức bởi một loạt tiếng gào thét. Hắn cố ngủ lại, nào ngờ còn ngủ sâu hơn. Vừa mở mắt ra nhìn, trước mặt không phải là ba đứa nhóc thì còn ai vào đây nữa. Đám nhóc nằm thẳng hàng, thò tay ra khỏi chăn, vừa hát vừa nghịch ngón tay. Lưu Vãn Chiếu bên cạnh cũng tỉnh rồi. "Đừng hát nữa, ồn chết đi được." Hà Tứ Hải ngồi dậy nói. "Trời sáng lâu rồi, ba muốn mặt trời chiếu đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.