“Ăn cơm thôi.” Chu Ngọc Quyên bưng đĩa thức ăn ra. Uyển Uyển nghe xong thì như một chú cún con vậy, lập tức chạy tới, ngước cổ lên nhìn với gương mặt đầy mong đợi. “Đói rồi đúng không?” Chu Ngọc Quyên cười hỏi. “Hiahiahia… đói hóp cả bụng.” Uyển Uyển dang hai tay áp vào tường huơ huơ vài cái, biểu thị rằng bụng cô bé thật sự lép xẹp rồi rồi, lép xẹp đến nỗi có thể dán sát lên tường. Chu Ngọc Quyên bị cô bé chọc cho cười lớn. Sau đó nói: “Vậy chúng ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.