“Ba, mẹ khóc rồi." Trương Huệ Nhã kéo cánh tay của Trương Tử Hằng nhỏ giọng nói. "Ba đã biết." Trương Tử Hằng đặt bàn tay lớn ở trên đỉnh đầu của Trương Huệ Nhã, nhẹ nhàng xoa một cái. "Tiểu Nhã..." "Vâng." "Ba có mấy lời muốn nói với con." "Được nha." Trương Huệ Nhã nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn Trương Tử Hằng với vẻ mặt nghiêm túc. Mắt to chớp mắt giống đang hỏi, ba muốn nói cái gì? "Chúng ta nói rõ trước, sau khi con nghe... không được đau lòng, cũng không được khổ sở..." Trương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.