“Cho chị ăn.” Đào Tử cầm một nửa bánh bỏng gạo trên tay đưa cho Uyển Uyển, phía trên dính đầy nước miếng của cô, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. “A…” Uyển Uyển bởi vì trên tay đang cầm xẻng, một tay cầm thùng nước, nên không nhận được, cho nên cô trực tiếp há miệng nhỏ ra, để Đào Tử bỏ vào trong miệng cho cô. “Được rồi, còn lại tự mình con ăn đi, cho Uyển Uyển một cái mới.” Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cô bé lại. “Cho ba ăn.” Đào Tử nghe vậy,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.