"Chúng ta cũng đi xuống thôi. Em còn muốn Nhiên Nhiên vừa ra là có thể nhìn thấy em đấy." Bùi Cẩm Tú phấn chấn tinh thần nói. Thẩm Thiên Phóng bi thương, đầu từ trên tay lái ngước lên, hai mắt đỏ hoe. "Được rồi, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Bùi Cẩm Tú đặt tay lên trên mu bàn tay của anh ta, vỗ nhẹ vài cái. Sau đó, cô ta mở cửa xe, nhưng tất nhiên không thể mở được. Cô ta quá yếu. "Để anh." Thẩm Thiên Phóng hoảng hốt xuống xe, nhân cơ hội lau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.