“Hừ.” “Hừ.” “Này, Đào Tử hừ thì thôi đi, em cũng hừ cái gì chứ?” Hà Tứ Hải vẻ mặt bất lực nhìn về phía Huyên Huyên hỏi. “Anh đi ăn đồ ăn ngon, cũng không đem em theo.” Huyên Huyên đúng lý hợp tình nói. “Không phải anh đã nói rồi sao? Mấy đứa phải đi nhà trẻ, làm sao mà đi theo được.” “Vậy tại sao ban sáng ăn đồ ăn ngon đấy, anh cũng không gọi em qua?” Huyên Huyên tức giận nói. “Không phải em ăn sáng ở nhà rồi sao?” “Cơm ở nhà....” “Khụ, Huyên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.