“Chị Huyên Huyên.” Đào Tử nghe thấy tiếng liền vui vẻ. Lập tức vứt Tiểu Bạch xuống, chạy đến trước cửa lớn. Meo, Tiểu Bạch nhìn Đào Tử bất mãn kêu lên một tiếng. Nhưng mà Đào Tử căn bản không quan tâm đến nó. Tiểu Bạch: Quay người lại chạy về ban công, chui vào cái ổ của chính mình. “Là ai thế?” “Là chị, Huyên Huyên.” “Chị nói chị là Huyên Huyên, em làm sao biết được có đúng là chị hay không? Nói không chừng chính là kẻ xấu nha, cho nên chị phải nói mật mã.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.