Đào Thu Hà sắp ngất đi vì khóc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đã chết rồi, thì đừng quay về nữa….” “Mẹ.” Hà Phi Trì ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng. Nói thật, cậu thật sự rất vui, có thể gặp được gặp mặt người cha sinh ra mình. Hà Vinh Nguyên thực sự hiểu rõ tại sao Đào Thu Hà lại nói như vậy. Trong lúc bà khó khăn nhất, đau buồn nhất, bất lực nhất ông không xuất hiện. Nhưng bây giờ lại xuất hiện lúc mà bà sắp lãng quên…. “Tôi…bởi vì tâm nguyện chưa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.