"Ôi…" Đào Tử khẽ sờ vào gương mặt nhỏ nhắn đã được cô giáo Từ lau sạch sẽ, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Bong bóng mũi của cô bé không còn. Bong bóng mũi của cô bé không thấy nữa. Bong bóng mũi của cô bé thật đáng thương. ... Đào Tử cố phun bằng hai mũi, muốn thổi ra một cái bong bóng. Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh cũng vậy, nhưng sắp thổi ra tiếng lợn nhỏ vẫn không thể thổi ra một bong bóng. "Được rồi, các con đừng chơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.