"Được rồi, đừng buồn nữa, tất cả không phải đều đang tốt lên hay sao? Có đúng hay không?" Hà Tứ Hải ôm lấy Uyển Uyển, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng. "Ồ, anh là ai?" Lâm Hữu Hoành nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn sang thì thấy Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh, kinh ngạc đứng dậy. Hắn hai mắt đỏ chót, cố nén nước mắt, nhưng khi nói chuyện thì giọng vẫn còn có chút rung. Nếu như nói cô bé vừa nãy là bạn của tiểu Ân, một người lớn như vậy sợ rằng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.