Trương Lộc đứng ở trong sân, lắc hông duỗi chân, ngáp một cái thật lớn. “Được rồi, người to như vậy thì đừng đứng đây, mau đi đánh răng rửa mặt đi.” một giọng nói vang lên từ phía sau. “Bà nội, bà dậy rồi.” Trương Lộc giật nảy mình quay đầu lại hỏi. “Đã là lúc nào rồi hả, bộ ai ai cũng lười như con sao? Ngủ tới bây giờ?” bà nội trợn mắt nói. “Không phải tiểu Chu còn chưa dậy đó sao?” Trương Lộc bất mãn lẩm bẩm. “Thằng bé và Đào Tử sớm đã dậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.