Sau đó, nàng nhìn Lưu Trung Mưu với ánh mắt đầy mong đợi. “Được, vậy thì ba cũng yêu con.” Lưu Trung Mưu vốn là người dè dặt nên nói ra câu này cũng hơi ngập ngừng. Nhưng dù sao đó cũng là yêu cầu của con gái hắn, dù xấu hổ đến mấy thì hắn vẫn sẽ nói ra. Nhưng mà-- “Nghe có vẻ miễn cưỡng, ba không yêu con sao → _ →?” Huyên Huyên bày ra bộ dạng tinh quái hỏi. “Đương nhiên không phải, đương nhiên là ba yêu Huyên Huyên nhà chúng ta chứ.” Lưu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.