Đại khái bởi vì Hà Tứ Hải đã giải thích qua với Trương Lục Quân, cho nên Trương Lục Quân căn bản không có hỏi nhiều. Lúc ăn sáng, chủ động lấy cho Noãn Noãn một phần bát đũa. “Cháu có thể ăn nhìuuuu lắm ạ.” Noãn Noãn cầm lấy đôi đũa, nhìn chằm chằm vào một bàn tràn ngập đồ ăn. Đã sắp nửa năm cậu bé không được ăn cái gì rồi, nhìn thấy món gì cũng muốn ăn cả. Bởi vì là năm mới, cho dù mới sáng sớm cũng rất phong phú, cái này rất phù...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.