"Haizz ~" Đào Tử thở dài, thả bát cơm nhỏ của mình xuống. Trên gương mặt còn dính mấy hạt cơm. "Cậu làm sao vậy?" Thẩm Di Nhiên dùng muỗng nhỏ chọc tới chọc lui trong bát, nửa ngày cũng không ăn một miếng. "Mình nhớ ba." Đào Tử nói. "Nha, nha, ba cậu đi Dương Thành rồi." Thẩm Di Nhiên ngay lập tức nói. Trưa hôm thứ bảy bọn họ đã chơi với nhau cả một buổi, hiện tại đã trở thành bạn thân của nhau. Thẩm Di Nhiên mặc dù tính cách vui vẻ, có rất nhiều bạn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.