"Huyên Huyên... Nàng vẫn luôn đợi cháu..." Lưu Vãn Chiếu khóc không thành tiếng. "Chị, chị làm sao thế, cho chị ăn cái này, không khóc nữa nha." Huyên Huyên cầm một quả táo nhỏ đưa tới bên miệng của Lưu Vãn Chiếu. "Chị không ăn, chị không ăn, em tự mình ăn đi." Lưu Vãn Chiếu đưa tay ôm nàng lên chân của mình rồi ôm vào trong lòng. "Phần còn lại để em nói cho." Lưu Trung Mưu nói. "Lúc chúng em nhìn thấy Huyên Huyên, mới biết rằng phía trên thế giới này thì ra vẫn luôn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.