“Đào Tử, cháu dậy rồi đấy à, đến đây nào, bà nội chải đầu giúp cháu.” Vừa ra khỏi cửa phòng, Dương Bội Lan nhìn thấy liền chào hỏi cô nhóc một tiếng, rồi xoay người trở về phòng lấy lược. “Ha ha, Tiểu Đào Tử, cái nhóc sâu lười này, mặt trời chiếu đến mông rồi nha.” Trương Lộc ngồi trên cái ghế đẩu trước cửa sưởi nắng, nghe thấy âm thanh liền nghiêng người nhìn về phía trong phòng. “Mới không có nha, em đắp chăn rồi mờ.” Đào Tử không phục nói. “Mông còn chưa bị chiếu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.