Chỉ thấy Huyên Huyên cầm trong tay một quả táo, vẻ mặt giật mình nhìn bọn họ. "Hắc hắc, em nhìn chút, không cần phải để ý đến em." Huyên Huyên cười khúc khích, sau đó cẩn thận từng li từng tí, lạc ... Chít ... Lạc mà nhấm nuốt quả táo trong miệng. "Chị cũng tới nhìn một cái, mấy ngày không đánh em, mông em ngứa rồi à." Vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu bình thản đứng dậy. Huyên Huyên nhanh chóng bỏ chạy. Một bên chạy con hét lên: "Em chạy, chị chính là bắt không được ..."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.