“Đang tốt mà, sao lại khóc rồi?” Thấy Hồ Tiểu Anh lại rơi nước mắt, Đặng Cường có chút luống cuống chân tay. “Em không sao, em ổn mà.” Hồ Tiểu Anh cố nén khổ sở, nghẹn ngào nói. “Em đi nấu mỳ cho anh.” Hồ Tiểu Anh đứng dậy nói. Sau đó xoay người đi vào trong bếp, nhưng vừa đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn một lần nữa. Nhìn thấy Đặng Cường ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn về phía cô, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới đi vào phòng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.