"Uyển Uyển, Uyển Uyển, mày qua đây, dẫn tiếp dẫn đại nhân đi dạo trên đường một lát..." Chờ sắp đến cửa lớn, Dương Hỉ Muội nhìn về phía một góc mái hiên và hô to. Hà Tứ Hải nhìn theo ánh mắt bà ta. Nếu không phải Dương Hỉ Muội gọi, hắn còn không phát hiện còn có một người ngồi xổm trong góc phòng. Hơn nữa hắn tương đối mẫn cảm với từ Vãn Vãn này, chỉ cần nhắc tới Vãn Vãn là nhớ tới Lưu Vãn Chiếu. Chỉ thấy ở chỗ rẽ có một bóng người nhỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.