Hóa ra lũ khỉ này đang nhìn chằm chằm vào quả đào trong tay Huyên Huyên. “Được rồi, chỉ cần đưa quả đào cho chúng là được mà.” Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên. “Không được, cái này là của em.” Huyên Huyên lập tức rút tay lại, ôm vào trong lòng. “Này, đây là quả đào lớn của em.” Lúc này Đào Tử mới để ý, Huyên Huyên đang cầm quả đào lớn của mình. “Ha ha...” Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mỉm cười. Nàng là một đứa trẻ ngoan, nếu đã là của Đào Tử, thì vẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.