Uyển Uyển ôm chặt chân Hà Tứ Hải, đem mặt chôn ở bên hông của hắn, không dám ngẩng đầu lên. "Được rồi, đừng sợ, người mà em sợ còn lâu mới mạnh được như em nghĩ, em có ba, có mẹ, còn có anh, chúng ta bất cứ lúc nào cũng đều ở bên cạnh em, không có ai có thể tổn thương được em..." Hà Tứ Hải ngồi chồm hỗm xuống, đem cô ôm vào trong lòng. Nhìn nhìn thấy bộ dạng run rẩy bất an của cô bé, Hà Tứ Hải có chút hối hận khi gọi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.