Hà Tứ Hải tò mò nhìn chiếc ô nhỏ màu đỏ trên tay. Hắn không gọi lại Uyển Uyển lại mà đi thẳng về nhà. Khi bọn trẻ ở nhà, thì chê bọn chúng ồn ào, chê bọn chúng phiền phức. Nhưng khi chúng không ở nhà, thì lại thấy lạnh lẽo và cô đơn, chẳng giống một ngôi nhà gì cả, rồi lại bắt đầu nhớ mấy đứa trẻ. Hà Tứ Hải không có việc gì làm, đi vào Phượng Hoàng tập. Khỉ đá vẫn là khỉ đá, không có dấu vết dịch chuyển nào. Con khỉ trên cột...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.