Sáng sớm ngày thứ hai. Đào Tử ngủ đến khi tỉnh lại từ trong mộng. Nàng co lại trong chăn, lập tức nhìn về phía bên cạnh theo thói quen. Nhìn một chút xem ba ba còn có ở không. Liếc mắt liền thấy ba ba đang dựa vào đầu giường và nhìn nàng. "Tỉnh rồi sao?" "Ha ha, ba ba." Đào Tử trở mình, kề sát Hà Tứ Hải, chân ngắn nhỏ gác lên người Hà Tứ Hải, giống như một con lười nhỏ. "Tỉnh rồi thì rời giường đi." Hà Tứ Hải đưa tay vuốt lại đống tóc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.