Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ gương mặt nhỏ của nàng. Nhóc con có chút sợ hãi mà co về phía sau, thế nhưng rất nhanh, nàng đã đưa mặt đến rồi cọ cọ ở trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải. Đã rất lâu không có người đối xử với nàng ôn nhu như vậy. Hơn nữa người trước mắt, cho nàng cảm giác rất an tâm. "Đừng sợ." Hà Tứ Hải nắm tay của nàng, đến gần Lưu Văn đang nằm trên đất, cầm lấy tay Uyển Uyển,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.