Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thiếu nữ trong hồ tắm này đều là những nữ tử chưa hiểu thế sự. Mặc dù trước đây đã từng được huấn luyện về mặt này nhưng lần đầu tiên ra trận khó tránh khỏi chân tay vụng về, động tác gượng gạo. Có điều đối với Dương Khai mà nói thì đó lại là việc tốt. Hắn chỉ việc dựa vào thành hồ, nhắm mắt lại, mặc cho mấy thiếu nữ đó chà xát từng chỗ một trên cơ thể mình.

Tỳ nữ dẫn Dương Khai đi vào xách một lẵng hoa, bàn tay trắng như ngọc cầm những cánh hoa thả xuống hồ nước, khẽ hé môi nói:

- Đây là hoa dưỡng thần, mùi thơm có thể tẩm bổ thần hồn, dùng để tắm có thể làm thân thể khỏe mạnh... Ừm, còn có thể tăng khả năng trong “chuyện ấy” của nam nhân!

Nàng ta nói nói rồi mặt đỏ bừng lên như là muốn chảy máu ra vậy.

Dương Khai thuận tay giật nàng một cái, tiếng thét chói tai, nàng ngã xuống hồ. Nước hồ khiến xiêm y của nàng bị ướt, nàng ngồi thẳng dậy lau nước đọng trên má, có vẻ ngượng ngùng khó xử nhìn Dương Khai.

Bộ xiêm y ướt sũng dính sát lấy cơ thể nàng, đôi bồng đào cao ngất, so với mấy thiếu nữ kia thì còn ngon nghẻ hơn nhiều. Toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra một dáng hình đẫy đà trưởng thành.

- Đừng nói ngươi cũng còn là tấm thân nguyên vẹn chứ?

Dương Khai cười nhìn nàng.

Sắc mặt của nô tỳ này càng đỏ hơn, thẹn thùng gật gật đầu đáp:

- Nô tỳ từ lâu đã không còn nguyên vẹn nữa, cho nên nô tỳ không có tư cách hầu hạ những khách quý như ngài.

- Có tư cách hay không, ta nói là đủ.

Đôi mắt nàng sáng lên, chủ động cởi bỏ xiêm y sau đó ngụp đầu xuống nước rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Rất nhanh chóng, mặt Dương Khai lộ ra vẻ vừa sung sướng vừa kỳ lạ.

...

Trong đại điện, trong tiếng kèn sáo vang lên, từng thiếu nữ xinh đẹp ở bên dưới vừa múa vừa hát, động tác hết sức tao nhã.

Trên chiếc bàn dài, bày biện đầy cao lương và mỹ tửu. Thần Đồ và Dương Khai ngồi cạnh nhau, uống rượu mua vui.

Những món sơn hào hải vị không ngừng được các thị nữ bưng lên nhiều hơn.

Dương Khai gần như không nhận ra những thứ này rốt cuộc là cái gì, nhưng mỗi thứ đều tản phát ra những dao động năng lượng không tầm thường. Ăn những thức ăn này vào bụng dường như chẳng những có thể no bụng, còn có thể nâng cao tu vi của võ giả.

Dương Khai không khách khí, cũng không câu nệ, ăn uống một cách rất tự nhiên.

Gã võ giả trung niên tên là Gia Long đứng ở cách đó không xa, nhìn Thần Đồ tiếp đãi Dương Khai với kiểu cách ấy, nhìn y với Dương Khai nâng chén hoan hỉ, bỗng ý thức được vị trí rất cao của người thanh niên chỉ có Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh này trong mắt Thần Đồ.

Trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ, không biết người thanh niên này rốt cuộc có điểm nào xuất sắc mà có thể khiến Thần Đồ thiếu gia trịnh trọng đối đãi như vậy.

Tỳ nữ hầu hạ Dương Khai lúc trước bước lên, cúi người ghé tai Thần Đồ thì thầm vài câu, rồi sắc mặt đỏ bừng lên tránh né ánh mắt Dương Khai, nhẹ nhàng lui xuống.

Thần Đồ không kìm được phá lên cười không ngớt, gương mặt lộ ra vẻ là lạ. Không bóc mẽ chuyện vừa xảy ra mà xích lại gần Dương Khai nói:

- Dương huynh, huynh có suy xét gì sau này đi đâu về đâu chưa?

- Tạm thời thì chưa.

Dương Khai lắc đầu nói.

Thần Đồ biết hắn vừa đến Tinh vực, e là không có đích đến nào, càng không biết nên đi đâu.

Y không khỏi nảy sinh ý định chiêu dụ Dương Khai.

Thủy Nguyệt Tinh là đích đến đầu tiên của Dương Khai ở Tinh Vực. Quan hệ giữa y và Dương Khai khá tốt, y tin chỉ cần mình khuyên bảo thích đáng thì Dương Khai chắc sẽ ở lại Hằng La thương hội, ở lại trong hành cung của y.

Trải qua hàng loạt sự việc, Thần Đồ phát hiện ra khả năng và tiềm lực của Dương Khai, biết được người như vậy chỉ cần có đủ thời gian là có thể đạt đến mức độ cực kỳ khủng khiếp.

- Chưa nghĩ ra cũng không vội, dù sao huynh tạm thời cứ ở chỗ ta đây, khi nào nghĩ kỹ rồi hãy nói.

Thần Đồ cũng không nói thẳng là muốn giữ Dương Khai ở lại. Việc này còn phải xem ý của Dương Khai. Y không thể đối đãi với Dương Khai như với đám thủ hạ.

- Ừm, nghĩ kỹ rồi ta sẽ nói cho huynh biết.

Dương Khai mỉm cười, tiếp tục đưa ánh mắt đến thân hình đám thiếu nữ phía dưới kia, thưởng thức dáng vẻ tao nhã của họ.

Hai canh giờ sau khi đã cơm no rượu say, Thần Đồ say khướt trở về phòng mình nghỉ ngơi. Dương Khai cũng theo sự chỉ dẫn của một thị nữ, được đưa đến một gian sương phòng.

Gian phòng khá lớn, hơn nữa vị trí rất cao, nằm trên đỉnh của một tòa đại lâu cao tới hơn ba trăm trượng. Đến bên của sổ trong suốt nhìn ra không gian bên ngoài, nhìn ánh đèn nhà nhà bên dưới, nhìn người qua lại tấp nập, trong lòng bỗng có cảm giác cô đơn.

Nhiều năm về trước khi hắn từ Trung Đô đến Thông Huyền đại lục cũng chẳng có cảm giác thế này.

Bởi vì Trung Đô và Thông Huyền đại lục cùng nằm trên một ngôi sao.

Mà bây giờ bản thân lại ở một nơi nào đó mờ mịt trong Tinh Vực, càng không biết Thông Huyền đại lục ở vị trí nào, ở hướng nào, cũng không biết cách nơi đây bao xa.

Hắn có cảm giác lẻ loi trơ trọi một mình.

Trong lòng tràn đầy nhớ nhung và phiền muộn.

Bỗng nhiên, thần sắc chợt động, trong mắt toát lên ánh vui mừng, thoắt một cái đã đi lên tới trên giường, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn đem tâm thần đắm chìm vào thức hải, hóa xuất ra linh thể thần hồn.

Sau đó hắn nhìn vào Tinh đồ khổng lồ trên không của thức hải. Dùng thần niệm dẫn dắt, tìm kiếm trong Tinh đồ này với ý đồ tìm kiếm vị trí Thông Huyền đại lục.

Tấm Tinh đồ này phức tạp đến cực điểm, họa khắc từng ngôi sao to nhỏ một của cả Tinh Vực. Hơn nữa nó không phải là bất biến, nó luôn có những thay đổi rất nhỏ theo một quy luật lạ kỳ, dưới sự thức đẩy của một năng lượng nào đó.

Những thay đổi này chính là những thay đổi xảy ra thật sự trong Tinh Vực!

Tình hình cả tinh Vực đều được nó phơi bày ra.

Nếu như nó đủ chi tiết thì chắc hẳn sẽ rõ sự tồn tại của Thông Huyền đại lục. Dương Khai trong lòng nghĩ vậy.

Thần niệm nhảy qua từng ngôi sao một, tiến lên phía trước. Dương Khai lần theo cảm giác, suy tính phương hướng mà Thông Huyền đại lục tồn tại.

Một lúc lâu sau, hắn không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi. Sức mạnh trong thức hải bị tiêu hao khô cạn mấy phần.

Hắn đành phải dừng lại bổ sung.

Những động tác như vậy cứ được lặp đi lặp lại, Dương Khai vẫn chưa tìm thấy Thông Huyền đại lục nhưng lại hiểu thêm hơn một chút về sự bài bố của các ngôi sao trong Tinh vực, cũng biết thêm một số nơi nguy hiểm.

Hắn phát hiện mình hãy còn đánh giá thấp sự ảo diệu của tấm Tinh đồ này. Hắn căn bản không có cách nào dò xét trong phạm vi quá lớn. Phạm vi bao quát của Tinh đồ dường như là vô cùng vô tận. Hắn đã hao phí công lực cả một đêm cũng mới chỉ thăm dò được một mảng địa đới nhỏ trong cả Tinh Vực.

Hắn ý thức được công lực của mình có vẻ không đủ.

Nếu như công lực đủ mạnh thì tốc độ thăm dò cũng sẽ trở nên nhanh hơn, thoải mái hơn.

Trời đã sáng rõ, Dương Khai thần sắc uể oải, từ bỏ những nghiên cứu và thăm dò về Tinh đồ, chuẩn bị để đợi sau khi cứng cáp hơn lại đến tìm cách xác định vị trí của Thông Huyền đại lục.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dương Khai thuận miệng trả lời một câu.

Cửa phòng đẩy ra, tỳ nữ quen thuộc nọ đứng trước cửa nhẹ nhàng hành lễ, cười thản nhiên nói:

- Dương thiếu gia, Thần Đồ thiếu gia sai tỳ nữ nói với ngài một tiếng, thiếu gia bị hội trưởng gọi đi rồi, có lẽ mất vài ngày mới có thể quay lại. Thiếu gia mong ngài an tâm ở đây, tất cả đợi thiếu gia về rồi hãy nói.

- Ta biết rồi.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Tỳ nữ đó cũng không vội vàng rời đi. Đôi môi đỏ mọng khẽ động, lại e thẹn chờ mong hỏi:

- Dương thiếu gia có cần gì khác không?

Nàng ám chỉ điều gì đó.

- Có gì cần ta sẽ nói với ngươi.

Dương Khai nhìn nàng cười.

Tỳ nữ nọ sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu tiện tay đóng cửa lại, cáo lỗi rời đi.

Đợi nàng đi rồi, Dương Khai ngồi trên giường nhíu mày.

Thần Đồ không có ở đây, hắn nhất thời không biết mình nên làm gì nữa. Cảm giác mù mịt này khiến hắn rất không vui.

Tiện tay bỏ một viên đan dược vào miệng, hắn vừa hồi phục vừa trầm tư.

Một lát sau, hắn chợt nhớ tới việc cấp bách nên làm —— đổi Tinh Toa mới!

Tinh Toa của hắn là nhờ phát hiện được khi đi cùng thủ lĩnh tộc Cổ Ma trong Tinh Không. Ở Thông Huyền đại lục, Tinh Toa của hắn còn có ưu thế tuyệt đối nhưng ở đây Tinh Toa của hắn đã lỗi thời rồi. Ả nữ nhân Bích Nhã đó còn dùng Tinh Toa tốt hơn cả hắn.

Ngoài việc đó ra thì còn phải mua một số khoáng thạch quý!

Quỷ Tổ từng nói, trong Ma Thần Bí Điển của hắn có hai viên đá đen phải nuôi dưỡng cẩn thận. Rồi cũng có một ngày chúng sẽ đem đến cho ta bất ngờ!

Mà muốn nuôi dưỡng hai viên đá đen đó thì điều cần đó là tinh hoa của khoáng thạch!

Điều khiến Dương Khai cảm thấy nuối tiếc nhất đó là khi Quỷ Tổ sắp đi, hắn lại quên mất không dò hỏi viên đá đen đó rốt cuộc là cái gì.

Lúc cuối cùng, quan hệ giữa hắn và Quỷ Tổ đã dịu đi, chắc hẳn nếu như hỏi đến, Quỷ Tổ sẽ giải thích nghi hoặc cho hắn. Nhưng lúc đó hắn bị chấn động vì Tinh Đế lệnh nằm trong tay, hoàn toàn quên mất.

Nghĩ đến đây, Dương Khai đứng lên, sải bước lớn đi ra ngoài.

Đi một mạch đến tầng cuối cùng, Dương Khai đang định ra khỏi hành cung của Thần Đồ thì gã võ giả trung niên Gia Long đột nhiên lại xuất hiện như quỷ mị, mỉm cười:

- Tiểu huynh đệ muốn ra ngoài à?

- Ừm. Muốn đi mua chút đồ.

Dương Khai gật đầu đáp.

- Mua đồ?

Gia Long bỗng nhếch mép lên:

- Tiểu huynh đệ muốn mua gì? Nếu như tiện có thể nói với ta không?

- Ta muốn mua một cái Tinh Toa tốt một chút và còn một số khoáng thạch.

- Tinh Toa và khoáng thạch?

Gia Long cũng không hỏi mua khoáng thạch làm gì mà hỏi:

- Tiểu huynh đệ mới tới lần đầu, không quen với nơi này, ngươi chờ một lát, ta sai người dẫn ngươi đi.

Dương Khai vui mừng:

- Vậy thì vất vả rồi.

Đề nghị của y rất trúng ý Dương Khai.

- Tiểu huynh đệ khách khí rồi, Thần Đồ thiếu gia lúc đi đã dặn dò bảo chúng ta nhất dịnh phải đáp ứng tất cả yêu cầu. Đối với quý khách như vậy, ta không dám thất lễ.

Y vừa nói vừa rút ra một bí bảo la bàn, thả thần niệm vào trong.

Một lát sau, y cất la bàn đi, nhìn Dương Khai mỉm cười:

- Đợi một chút, lát nữa sẽ có người đến.

Dương Khai liền cùng y lặng lẽ đứng đợi.

Không bao lâu, có một người bay từ xa đến, dừng trước Dương Khai và Gia Long, nhướn mày hỏi:

- Có việc?

Thân hình của y vạm vỡ, khí chất điên cuồng, hoang dã, như một con thú dữ toàn thân tản ra khí tức khiến người khác kinh hãi. Hai bên má còn mọc dày lông mao, khiến hắn nhìn như một con sư tử điên dại.

Yêu tộc! Dương Khai trong lòng hiểu tõ, từ sóng sức mạnh tản ra từ trong cơ thể người này, hắn suy đoán được ra chủng tộc của y.

Y đích thị là một tên Yêu tộc, bởi trong người y có tồn tại yêu khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK