Sau khi tách khỏi hai tỷ muội Hòa Tảo, Hòa Miêu một thời gian, hắn cũng không hề có chút tiến triển nào, cũng không may mắn tìm được hai người họ.
Một ngày, khi hắn đang cẩn thận dò xét, thì có ba luồng khí tức bỗng dần tiếp cận từ phía sau lưng hắn. Khí tức đó linh hoạt, lại sắc bén đến cực điểm, sặc mùi khát máu giết chóc. Khí tức tràn tới, Dương Khai chợt thấy toàn thân đau đớn như bị kim châm vào, khiến cho hắn không khỏi đổi sắc mặt.
Không phải là Hòa Tảo và Hòa Miêu!
Bởi vì có ba người đang tới, mà xét từ khí tức của bọn, thì hẳn là ba cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh rồi!
Khí tức của bọn họ khiến cho Dương Khai không hề có cảm giác vui mừng, mà là một sự nguy hiểm, thật sự không phải là ba người, mà tựa như ba con mãnh thú khát máu vậy.
Tránh bọn họ, hay là tiếp tục chờ đây? Hai ý nghĩ mâu thuẫn chợt hiện lên trong đầu Dương Khai, hắn hơi ngẫm nghĩ, rồi ngừng lại đứng yên chờ đợi.
Ba người đối phương hẳn cũng đã phát hiện ra mình, bằng không cũng sẽ không xông thẳng tới, nếu như bây giờ mà tránh đi, hẳn sẽ khiến cho bọn họ nảy ra ý muốn truy đuổi cho xem.
Dương Khai cũng không nghĩ rằng tốc độc Tinh Toa của mình có thể thoát khỏi bọn họ được.
Mấu chốt ở chỗ, đó là hắn đã gặp được nhóm sinh linh thứ hai rồi, hẳn là sẽ có cơ hội tìm được một con đường đột phá, nếu có thể lấy được bản đồ Tinh Vực từ chỗ bọn họ, thì không còn gì bằng rồi.
Hòa Tảo cũng đã nói qua, chỉ cần có bản đồ Tinh Vực, thì có thể thoát khỏi cái nơi hỗn loạn này, cho dù là cơ hội là không lớn, thế nhưng cũng đáng cho hắn thử một lần.
Ba tên Nhập Thánh tam tầng cảnh, Dương Khai cảm thấy nếu chiến đấu thì với thực lực hắn lúc này, toàn lực ứng phó để thoát thân cũng không thành vấn đề.
Bởi thế hắn cũng không hề sợ hãi.
Ba đạo thanh quang từ trong Tinh Không nhanh chóng bay tới, tạo nên ba dải cầu vồng màu xanh, đến gần Dương Khai.
Rất nhanh, thanh quang đột nhiên dừng lại ở trước mặt Dương Khai, ba bóng người cũng hiện ra.
Ba người này, mỗi người đều có Tinh Toa của riêng mình, không hề giống như hai tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu, phải dùng chung một Tinh Toa, có thể thấy được tài lực hùng hậu của mấy người này.
Hai nam một nữ, trong đó có một tên nam nhân vạm vỡ, thần thái uy nghiêm. Một tên khác thì thân hình nhỏ gầy, miệng ngoác một nụ cười bất cần đời, tay cứ vuốt ve một thanh dao găm lóe ngân quang, trong đôi mắt hiện lên từng đạo hàn quang, tựa như không hề có chút hảo ý nào với Dương Khai.
Còn nữ nhân kia, dáng người xinh đẹp, đôi mắt hoa đào đầy duyên dáng, tựa như có chút hưng phấn, nhìn Dương Khai trong chốc lát, sau đó hiện lên vẻ vô cùng hứng thú.
Bọn họ vừa mới hiện thân, Dương Khai cũng biết sự lo lắng của bản thân vừa rồi cũng đã thành sự thật rồi.
Đây không phải là những kẻ dễ nói chuyện như là hai tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu. Ba người này vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tốt đẹp gì. Nếu như không cẩn thận có thể lát nữa sẽ nổi lên một hồi phong ba cho xem.
- Tiểu tử, ngươi từ nơi nào tới đây?
Vị nam tử thân hình vạm vỡ cao lớn kia nhìn chằm chằm vào Dương Khai, hiện ra một khí thế uy nghiêm, tựa như không hề xem Dương Khai ra cái đinh gì. Sinh tử của hắn có thể tùy ý mà đùa bỡn, thần tình lạnh lùng vô cùng.
- Từ một đại lục cấp thấp.
Dương Khai chậm rãi tìm từ ngữ, cẩn thận nói:
- Ta lạc đường ở nơi này đã lâu rồi, mãi vẫn chưa tìm thấy đường ra, nếu như có thể, các vị có thể cho ta mượn Tinh đồ để sao chép được không?
Những lời này thì Hòa Tảo lần trước cũng đã nói với hắn, cho dù hắn không biết cách sao chép bản đồ Tinh Vực, nhưng chỉ cần lấy được Tinh Toa của đối phương, hắn cảm thấy bản thân cũng có thể nghĩ ra được.
- Sao chép Tinh đồ sao?
Nam tử kia cười lạnh, trầm ngâm, rồi gật gật đầu, sau đó thần sắc tựa như có vẻ cân nhắc điều gì đó:
- Được, thế nhưng ngươi cần phải trả lời ta một câu.
- Chuyện gì?
Dương Khai cũng không hề mừng rỡ, bởi vì hắn không nhận ra được đối phương là kẻ dễ nói chuyện.
Khi nam tử đó đáp ứng hắn, thì cái tên nam tử nhỏ gầy kia khẽ thè lưỡi ra, liếm liếm lưỡi dao găm trên tay, như muốn đại khai sát giới.
Dương Khai đoán chừng, đợi khi hắn trả lời xong câu hỏi này thì tên nam tử gầy kia sẽ lập tức ra tay, đối phương hẳn sẽ không muốn cho hắn sao chép bản đồ Tinh Vực đâu.
- Ngươi nói ngươi lạc đường ở nơi này đã lâu rồi phải không? Vậy ngươi có nhìn thấy hai vị cô nương không? Ừm, họ mặc áo trắng, trên ngực có thêu hình kiếm.
Dương Khai nhíu mày, lập tức hiểu ra, bọn họ đang hỏi về hai người Hòa Tảo và Hòa Miêu.
Trong đầu lóe lên một điều gì đó, hắn đột nhiên nhớ ra, lần đầu khi hắn gặp hai tỷ muội đó thì cũng đã nghe họ nói qua, hình như bọn họ đang bị ai đó truy kích.
Chính là ba kẻ trước mắt đang truy kích bọn họ?
Sự trầm tư của Dương Khai tựa như là một sơ hở, đôi mắt tên nam tử vạm vỡ kia hơi sáng lên, bước lên một bước, quát lên:
- Ngươi đã gặp chúng rồi đúng không?
- Các người tìm bọn họ làm cái gì?
Dương Khai không trả lời mà hỏi lại.
- Tiểu tử, đây không phải là việc mà ngươi nên nghe, chỉ cần trả lời câu hỏi, thì ngươi sẽ được lợi, đương nhiên nếu như ngươi không chịu trả lời, thì ta sẽ không ngại ngầm gì việc bắt ngươi phải hợp tác ngoan ngoãn đâu.
Tên nam tử nhỏ gầy kia tựa như độc xà, cười nhanh hiểm, ánh mắt âm lãnh nhìn Dương Khai.
Đã tới nước này, thì phủ nhận cũng vô nghĩa, Dương Khai gật đầu:
- Đúng, ta đã gặp qua bọn họ.
- Gặp lúc nào, chúng hiện đang ở đâu?
Tên nam tử vạm vỡ kia vội vàng hỏi, có vẻ như tìm thấy tỷ muội đó là việc rất quan trọng đối với bọn chúng.
- Thời gian cụ thể thì không rõ, đại khái một tháng trước, bọn họ dừng chân bên một thiên thạchta đã hỏi đường bọn họ.
Dương Khai ra vẻ thành thật nói.
- Một tháng trước? Thiên thạch đó có hình dạng thế nào? Vị trí ở đâu?
Dương Khai nhún vai:
- Không nhớ!
- Vô dụng!
Tên nam tử vạm vỡ kia quát một tiếng, có chút kích động.
Trong mắt Dương Khai hiện lên một tia sáng nhọn hoắc rồi nhanh chóng biến mất.
- Liễu Sơn ngươi tức giận với hắn làm gì chứ...
Vị mỹ phụ xinh đep kia cười một tiếng, đầy vẻ phong tình vạn chúng, cặp mông vặn vẹo uốn éo, phóng ra từng tia câu hồn đoạt phách:
- Mình hắn lạc đường ở đây thì làm sao có thể biết được mấy thứ đó? Có điều chúng ta cũng đã xác định được hai tiểu tiện nhân kia quả thực đang ở đây.
Nói xong, lại ôn nhu nhìn Dương Khai, cất giọng mềm mại:
- Tiểu tử kia đừng sợ, tỷ tỷ hỏi ngươi, có phải hai người bọn họ cũng lạc đường không?
Giọng nói đó tựa như một bàn tay bé nhỏ, lẩn vào tim Dương Khai, khuấy động cõi lòng hắn, khiến cho khí huyết hắn sôi trào, ở sâu trong nội tâm trào ra một cảm xúc nguyên thủy.
Mị công!
Dương Khai ớn lạnh, không kìm được rét run cả người, nhưng vẫn tỏ ra như đang hưởng thụ:
- Đúng thế, họ đã bị lạc đường, hơn nữa ta nghe nói bản đồ Tinh Vực của bọn họ trong Tinh Toa cũng đã bị hỏng rồi.
Biểu hiện của Dương Khai khiến cho mỹ phụ kia khá là vừa lòng, đắc ý nhìn cái tên vạm vỡ Liễu Sơn kia, có điều Liễu Sơn có vẻ rất khinh thường thủ đoạn của vị mỹ phu này, nên ánh mắt nhìn Dương Khai cũng kém thân thiện hơn nhiều, cảm thấy tiểu tử này chỉ là một tên hám sắc, không thể nào chống được sự mê hoặc của sắc đẹp.
- Ha ha ha, lạc đường là tốt rồi!
Nam tử nhỏ gầy cười lớn.
- Giết hắn đi, nếu như hắn không biết tung tích hai tiện nhân kia thì, có giữ lại cũng vô dụng.
Liễu Sơn không kiên nhẫn, phất tay nói.
Nam tử nhỏ gầy bộc phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, lao tới muốn đâm vào chỗ hiểm yếu của Dương Khai.
- Gấp cái gì chứ!
Mỹ phụ vội vàng ngăn cản.
- Ngươi muốn hắn làm gì? Đừng quên chúng ta vẫn còn nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì ngươi muốn ít nhiều nam nhân đều được.
Liễu Sơn trầm mặt quát.
- Vậy người ta muốn ngươi được không?
Mỹ phụ ném tới Liễu Sơn một cái nhìn mê hoặc.
- Miễn đi, ta không muốn dính dáng tới ngươi, ta còn muốn sống thêm vài năm...
Liễu Sơn hừ lạnh, cũng không hề có chút động tâm nào.
- Vậy ngươi cũng đừng có giết hắn, một tiểu tử đã đạt đến Nhập Thánh Cảnh cũng đâu dễ gì luyện thành, cho một đao giết đi không phải là quá lãng phí sao?
Sắc mặt mỹ phụ có chút nghiêm nghị:
- Hơn nữa, chúng ta cũng đã tìm được một chút tin tức, có phải nên về thông báo hay không? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục thăm dò? Ở trong Tinh Vực mờ mịt này muốn tìm được hai người bọn chúng thì cũng không đơn giản như thế đâu.
Liễu Sơn trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Được rồi, lân này theo ý của ngươi, chúng ta cũng nên quay về thông báo một tiếng!
Có vẻ y cũng không muốn đôi co với mỹ phụ kia, nên đành thỏa hiệp.
- Tiểu tử, đi theo tỷ tỷ nào, có tỷ tỷ bảo vệ ngươi, không ai có thể làm hại ngươi đâu...
Mỹ phụ nhiệt tình vẫy Dương Khai.
- Cảm ơn.
Dương Khai nhếch mép, trầm ngâm nói:
- Ta có thể hợp tác với các người, vì ta cũng có chút ân oán với hai tiểu tiện nhân kia.
- Hả? Ân oán gì?
Mỹ phụ nhìn hắn tò mò hỏi, ngay cả hai người kia cũng cảm thấy khó hiểu.
- Họ dùng hết thánh tinh với đan dược rồi đoạt hết của ta.
Dương Khai lộ vẻ mặt tức giận.
Mỹ phụ liền che miệng, thần niệm của hai người còn lại cũng nhanh chóng quét một vòng lên người Dương Khai, phát hiện hắn quả nhiên không có bí bảo không gian, cho nên lập tức tin là thật.
Bọn chúng cũng biết tu vi của Hòa Tảo và Hòa Miêu ra sao, Dương Khai chỉ là một Nhập Thánh nhất tầng cảnh thì đương nhiên không thể nào làm đối thủ của họ được.
Cho nên lí do lần này của Dương Khai thực sự không hề có sơ hở gì.
- Chờ tới khi tìm được chúng thì cho ngươi tùy ý xử lý.
Mỹ phụ khoác tay lên vai hắn, khẽ hà hơi vào tai hắn. Cánh tay của hắn bị một bộ ngực ép tới, khiến cho bộ ngực đó biến đổi, thân thể nàng không ngừng ép lại gần Dương Khai.
- Thật sao?
Dương Khai bất ngờ, khuôn mặt đầy vẻ dâm tục.
- Thật, đến lúc đó chúng ta cùng tra tấn bọn chúng!
Mỹ phụ cười, gật đầu:
- Ta thích nhất là làm những chuyện như vậy.
Nam tử gầy ốm ở bên có vẻ như vui sướng khi người gặp họa:
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống tới lúc đó mới được, tiểu tử, nếu ta là ngươi, thì ta còn tình nguyện bị giết còn hơn là quay về cùng ả.
- Lưu Sa, ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu.
Mỹ phụ hung tợn trừng mắt nhìn y một cái.
Lưu Sa nhún vai, không nói gì nữa.
- Đi về với ngươi nguy hiểm lắm à?
Dương Khai quay đầu nhìn sang mỹ phụ, tỏ ra đầy vô liêm sỉ, dường như hắn không biết chữ “chết” viết ra sao, vừa nói, vừa đưa cùi chỏ chọc vào bộ ngực to lớn của đối phương.
Khoảng cách gần như thế, chỉ cần hắn bộc phát hết sức, thì mỹ phụ này sẽ không còn hy vọng sống, nhưng hắn không tùy tiện hành động, tuy bọn họ là kẻ xấu, nhưng đi theo bọn họ thì mới có thể rời khỏi vực sâu hỗn loạn này.
Đây là những gì Dương Khai muốn, cho nên hắn vẫn án binh bất động.
- Làm sao vậy được?
Mỹ phụ cười khanh khách.
- Chẳng những không nguy hiểm mà tỷ tỷ còn có thể cho ngươi một trải nghiệm khó quên trong đời.
- Vậy thì ta sẽ thử xem sao.
Dương Khai gật đầu.