- Cười cái gì mà cười? Dương Khai bực mình hỏi.
Dương Viêm vẫn như cũ cười chảy cả nước mắt, xua xua tay liên tục.
Dương Khai liếc nhìn, hỏi: - Ngươi tinh thông thuật dưỡng nhan, chứ thật ra không còn trẻ như vẻ bề ngoài, mà là một bà lão đã sống mấy ngàn năm rồi phải không?
Nghe vậy, Dương Viên như mèo bị giẫm phải đuôi, liền ngưng cười hung dữ trợn mắt nhìn Dương Khai, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói: - Muội nói cho huynh biết, muội tuyệt đối không phải một bà lão đã sống mấy ngàn năm gì đó!
- Cũng đúng... Dương Khai khẽ gật gù, nếu như Dương Viêm thật sự đã sống mấy ngàn năm, vậy thì kinh nghiệm từng trải sẽ không chỉ đơn giản như vậy, dựa vào đủ loại chuyện đã từng tiếp xúc với Dương Viêm cho thấy, nàng cũng không giống như đã sống lâu đến vậy.
Vẻ mặt Dương Viêm cũng trở nên nghiêm túc, không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ kinh hoảng, rất lâu sau mới mở miệng hỏi: - Có phải huynh muốn hỏi, thân thể này là do muội đoạt xá phải không?
- Ừm. Dương Khai thản nhiên gật đầu, cũng chỉ có bị đoạt xá mới có thể giải thích vì sao Dương Viêm tuổi không lớn lắm, lại đồng thời tinh thông cả hai loại thuật cao siêu là trận pháp và thuật luyện khí.
Khả năng một người có hạn, mặc dù trình độ luyện đan thuật của Dương Khai không tồi, nhưng hắn tự nhủ ngoại trừ luyện đan thuật ra, bản thân cũng không thể tốn công sức tìm hiểu được những thứ khác nữa, trừ khi hắn bỏ qua con đường tu luyện của mình.
Mà trình độ trận pháp và thuật luyện khí của Dương Viêm đều rất tinh thông, từ luyện chế bí bảo đến bố trí trận pháp, trình độ của nàng đều hơn xa trình độ chung trên U Ám Tinh. Làm sao nàng có thể làm được điều đó?
Trên đời này không thiếu thiên tài, nhưng cho dù là thiên tài gì đi nữa, ở cùng độ tuổi như Dương Viêm không ai có thể sánh bằng nàng. Cho nên Dương Khai mới hỏi như vậy.
- Huynh đã hoài nghi từ rất lâu rồi phải không? Dương Viêm nhìn Dương Khai hỏi.
- Kể từ sau khi biết ngươi là đại sư trận pháp, ta vẫn luôn có suy nghĩ như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, không cần biết có phải ngươi đoạt xá hay không ta đều chấp nhận linh hồn trong thân thể này của ngươi. Dương Khai thản nhiên nói.
Dương Viêm cười khổ một tiếng, trầm mặc một hồi rồi nhẹ giọng nói: - Đâu chỉ có huynh mới nghĩ như vậy, chính bản thân ta đôi lúc cũng không hiểu... Nhưng muội không giống như là bị đoạt xá. Bởi vì ký ức từ lúc còn nhỏ cho tới bây giờ, muội đều nhớ rõ trong đầu không sót một chi tiết nào, trong đầu cũng không có tư tưởng của người thứ hai nếu như bị đoạt xá. Cho nên không thể nào có chuyện đó.
- Như vậy là do ngươi bái một vị cao nhân làm sư phụ, cho nên mới tinh thông trận pháp cùng thuật luyện khí? Dương Khai kinh ngạc nói với Dương Viêm, hắn không nghi ngờ chút nào đối với lời nói của Dương Viêm.
Dương Viêm chầm chậm lắc đầu, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, hai bàn tay nhỏ bé lóng ngóng vân vê vạt áo, vẻ mặt lưỡng lự, rất lâu sau chợt ngẩng lên nói với vẻ nghiêm trọng: - Nếu như muội nói cho huynh biết, muội bẩm sinh đã am hiểu trận pháp và thuật luyện khí, huynh có tin không?
- Làm sao có thể? Vẻ mặt Dương Khai khiếp sợ.
Dương Viêm cười khổ nói: - Nhưng sự thật chính là như vậy, muội bẩm sinh đã am hiểu những thứ đó. Trận pháp và thuật luyện khí gì đó, dường như đã bị phong ấn sẵn trong đầu muội, theo thời gian, cùng với việc muội không ngừng luyện chế bí bảo, bố trí trận pháp, những kiến thức bị phong ấn cũng dần dần được giải trừ khiến cho muội có thể lý giải được những những ảo diệu về thuật luyện khí và trận pháp. Đôi khi, muội thấy được những điều hết sức kỳ lạ, như những người trước đây muội chưa từng thấy qua, nhưng lại có thể nhận ra họ, cũng biết về công việc của bọn họ, huynh nói có kỳ lạ hay không?
Dương Khai nghe mà mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Điều này đâu chỉ kỳ quái, mà chính là không thể tưởng tượng nổi, không có ai tự dưng sinh ra đã am hiểu về thuật luyện khí và trận pháp, trong đó nhất định phải có lý nguyên nhân gì đó, mà những nguyên nhân này chỉ sợ ngay cả bản thân Dương Viêm cũng không lý giải được.
Chỉ sợ chính vì nguyên nhân này, nên đôi khi Dương Viêm mới biểu hiện ra cảm giác lo sợ.
Dương Viêm nhất định sẽ không lừa dối chính bản thân mình, cũng sẽ không nói dối hắn.
Chuyện như vậy Dương Khai không có cách nào giúp, tuy hắn đã sớm biết Dương Viêm hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ tới nàng lại kỳ lạ đến mức độ này. Đối với Dương Khai, không cần biết Dương Viêm có phải bị đoạt xá hay không, có phải bẩm sinh đã am hiểu về lĩnh vực mà người khác phải mất cả đời cũng khó mà đạt đến hay không, hắn chỉ cần biết người trước mắt chính là Dương Viêm, vậy thôi.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai dò hỏi: - Vậy bây giờ muội có thể luyện chế bí bảo đến cấp bậc gì?
- Hư cấp thượng phẩm không thành vấn đề, chỉ cần có nhiều nguyên liệu để luyện tập, sớm muộn gì muội cũng có thể luyện chế bí bảo cấp Hư Vương. Nhắc tới lĩnh vực của mình, Dương Viêm lập tức khôi phục lại tinh thần, vênh mặt kiêu ngạo nói.
- Vậy tốt, giúp huynh tinh luyện lại thứ này đi.
Dương Khai lúng túng lấy tấm khiên màu tím ra.
Vốn là một tấm khiên lấp lánh ánh sáng màu tím, giờ phút này đã mờ đi không còn ánh sáng, mất đi phần lớn linh tính.
Dương Viêm vừa thấy, trên gương mặt xinh đẹp liền hơi hiện lên nét lo âu, cầm chiếc khiên nhẹ nhàng vuốt ve một chút rồi nói: - Có phải đụng phải cấm chế thuộc tính hỏa hay không? Không ngờ chỉ mới một kích mà đã phá bí bảo phòng ngự Hư cấp trung phẩm tới tình trạng này.
- Ừ, tuy nhiên cuối cùng cũng biến nguy thành an. Dương Khai toét miệng cười.
- Muội biết, có những tài liệu huynh cho kia, luyện chế nó lại thành bí bảo Hư cấp thượng phẩm không thành vấn đề. Nhẫn không gian trên tay Dương Viêm lóe lên một cái, liền thu tấm khiến màu tím vào, vén sợi tóc rũ xuống bên tai, khôi phục sắc thái trước đó, ánh mắt lấp lánh hiện ra vẻ chờ mong nói: - Chuyến này được thứ gì tốt, mau lấy ra cho muội xem một chút.
- Muội chờ chút! Dương Khai gật gật đầu, chuyến đi này hắn thu được không ít thứ tốt vào nhẫn không gian của mình, mục đích hắn gọi Dương Viêm tới đây cũng chính là muốn cho nàng đánh giá thử một số thứ mà Dương Khai cũng không biết có tác dụng gì.
Dương Khai vung tay lên, rất nhanh, một khối hỏa tinh thạch toàn thân đỏ thẫm, tỏa ra linh khí nóng rực, lớn chừng chiếc cối xay liền hiện ra trước mặt hai người.
- Đây là... Ánh mắt Dương Viên lập tức hiện lên vẻ khác thường, bị khối đá thuộc tính hỏa kết tinh hấp dẫn.
- Hẳn là Hỏa Tinh Thạch! Dương Khai vân vê cằm nói tiếp: - Chỉ là ta không biết sao nó lại lớn như vậy, hơn nữa quá trình ta thu được nó rất kỳ lạ, cũng không phải thu được từ trong cơ thể Hỏa Linh Thú...
Dương Khai liền kể lại chuyện hắn đã trải qua trong sơn cốc kỳ lạ kia, khối Hỏa Tinh Thạch này cũng chính là thu hoạch đầu tiên khi hắn tiến vào Lưu Viêm Sa Địa.
Dương Viêm vừa nghe Dương Khai kể lại, vừa không ngừng quan sát, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khối Hỏa Tinh Thạch.
Đợi Dương Khai nói xong, Dương Viêm mới vuốt cằm nói: - Có lẽ chính xác là Hỏa Tinh Thạch, tuy nhiên bên trong khối Hỏa Tinh Thạch này có một trận pháp tự nhiên, cho nên mới có thể tự động kích hoạt ra hỏa tinh linh, tạo thành các loại Hỏa Linh Thú hình dạng khác nhau để ngăn cản huynh.
- Tự hình thành trận pháp bên trong sao? Sắc mặt Dương Khai biến đổi, quả thật hắn không phát hiện ra điểm này.
- Đúng vậy, là trận pháp huyền diệu tự nhiên hình thành. Dương Viêm hé miệng cười: - Vật này chút tác dụng, tuy nhiên dùng vào việc luyện khí thì hơi phí của trời. Cho muội đi, vừa đúng lúc muội đang bố trí một trận pháp cần thứ như vậy để làm mắt trận.
- Được. Dương Khai gật gật đầu, cũng không keo kiệt, sảng khoái vung tay nhấc tới. Dù sao Dương Viêm bố trí trận pháp cũng là vì bảo vệ Long Huyệt Sơn, hắn cũng có thể được lợi.
- Còn đồ gì nữa? Dương Viêm thu khối Hỏa Tinh Thạch to lớn vào nhẫn không gian, ánh mắt ngang bướng chớp chớp nhìn chằm chằm Dương Khai với vẻ chờ mong.
- Đây! Dương Khai lấy ra một thứ đỏ như máu, vật này nhìn qua gần giống như một loại cỏ, nhưng lại tỏa ra mùi máu tanh quỷ dị.
- Mầm Huyết Kiếm Thảo!
Dương Viêm vừa thấy thứ này lập tức tái mặt, thốt lên.
Nàng lại nhận ra được mầm cây này.
- Huyết Kiếm Thảo... cái tên thật phù hợp. Dương Khai gật gật đầu, hồi tưởng lại sự việc mình lạc vào mê trận kỳ lạ kia. Lúc đó, sau khi phá vỡ một trận pháp giam cầm đi ra ngoài, trên đường ra hắn liền thấy hai bên vệ đường có rất nhiều cỏ dại màu đỏ đang sinh trưởng bình thường, đột nhiên hóa thành từng luồng ám khí phóng về phía hắn tấn công.
Hơn nữa những cọng cỏ dại đỏ như máu kia hết sức cứng cỏi sắc bén, cho dù Dương Khai có thân thể mạnh mẽ cũng không dám tùy ý để cho chúng cắt phải.
- Lưu Viêm Sa Địa lại có những thứ này sao?
Sắc mặt Dương Viêm hơi tái hỏi.
- Vật này rất nổi danh sao? Dương Khai thấy dáng vẻ nàng như đang gặp đại địch không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Nổi danh hay không muội không biết, nhưng muội biết chỗ kinh khủng của nó, chỉ cần cung cấp đủ máu thịt cho nó hút vào, uy lực của nó sẽ càng mạnh mẽ, khi tăng lên đến cực hạn, cho dù là thân thể Hư Vương Cảnh cũng có thể bị nó cắt đứt.
- Kinh khủng như vậy sao? Dương Khai hoảng sợ, trong phút chốc cảm thấy may mắn không thôi.
Nếu như Dương Viêm nói không sai, vậy thì những Huyết Kiếm Thảo mà hắn đụng phải cũng chưa trưởng thành, nếu không cũng sẽ không bị hắn thu được.
- Loài cỏ này ở thời kỳ thượng cổ nổi tiếng là tà ác, rất nhiều đại tông môn và cấm địa đều trồng một ít để canh gác. Dương Viêm nhẹ nhàng cầm mầm cây đỏ như máu kia lên, vẻ mặt thận trọng.
- Đáng tiếc, chỉ có một mầm cây, nếu như nhiều một chút... Dương Khai chẳng những không e dè, ngược lại còn cảm thấy tiếc nuối.
- Đáng tiếc sao? Dương Viêm cười lạnh nói: - Không đáng tiếc chút nào, một mầm cây là đủ rồi, Huyết Kiếm Thảo có thể tự sinh sôi nảy nở. Chỉ cần một mầm cây, bón cho nó thật nhiều máu thịt nó sẽ có thể lan thành thành một mảng.
Dương Khai nghe vậy ánh mắt sáng ngời.
- Huynh muốn làm gì? Dường như Dương Viêm đã nhận ra khí tức nguy hiểm trong ánh mắt Dương Khai, lộ ra bản tính nữ nhi, vội vàng hỏi.
- Không có gì. Dương Khai cười khà khà, rồi cẩn thận thu lại mầm Huyết Kiếm Thảo từ trong tay Dương Viêm.
- Muội muốn nhắc nhở huynh, nếu như huynh muốn trồng nó thì phải nói trước cho muộn biết trước một tiếng đó. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần không cung cấp máu thịt cho nó, nó sẽ không thể lớn lên, cũng không quá lợi hại.
- Ừm, ta hiểu. Dương Khai gật gật đầu, lại lấy các thứ khác từ trong nhẫn không gian ra.