Lệnh bài kia chất liệu cổ quái, không phải vàng không phải gỗ, với nhãn lực của Tử Đông Lại rốt cuộc không nhận ra được là cái gì, lệnh bài tối đen, ngay mặt có khắc một chữ “Đế” cực lớn.
Ý nghĩa trên chữ chảy xuôi vô cùng cao thâm, Tử Đông Lai nhìn một chút, liền cảm giác thần hồn của mình bị hàm ý kia đánh sâu vào, không khỏi hoảng sợ biến sắc.
- Tinh Đế Lệnh!
Tử Long vẫn đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng sau khi nhìn thấy tấm lệnh bài, liền đoạt lấy từ trên tay Tử Đông Lại, trong mắt lóe ra tia sáng nóng rực, thả ra thần niệm dò xét.
Bất ngờ đây lại là một khối Tinh Đế Lệnh!
Tinh Đế Lệnh là Đại Đế năm đó tự mình luyện chế, tồn tại trong truyền thuyết của cả Tinh Vực, rất ít người gặp được, nhưng Tử Long thân là chủ nhân Tử Tinh, là một trong những cường giả đứng cao nhất ở Tinh Vực, Tinh Đế Lệnh với lão đương nhiên sẽ không xa lạ.
Huồng hồ, trong Tử Tinh cũng có một khối Tinh Đế Lệnh như vậy, do một vị thái thượng trưởng lão Hư Vương tam tầng của Tử Tinh bảo quản, thái thượng trưởng lão mượn lực lượng đế uy trong Tinh Đế Lệnh, hàng năm bế quan, tìm hiểu vô thượng võ đạo, để cầu đột phá.
- Tinh Đế Lệnh đã giải phong ấn… Tử Long sau khi dò xét, phát hiện tấm Tinh Đế Lệnh này vốn là phong ấn Đại Đế thần thông, sớm được người khác sử dụng qua, trên mặt không khỏi toát ra vẻ thất vọng nhàn nhạt.
- Đồ vật này là trước kia lão nô trải qua nguy hiểm đạt được… Hứa Nguy ở bên cạnh cười giải thích, trong lòng buồn khổ vạn phần, nếu không phải khối Tinh Đế Lệnh này sớm đã giải phong ấn, lão làm sao phải lưu lạc đến thiên địa này?
Nghe đồn Đại Đế năm đó tổng cộng luyện chế chín tấm Tinh Đế Lệnh, trong mỗi một tấm đều phong tồn một loại thần thông của người, uy năng khó lường.
Đại Đế mạnh thế nào, không người nào có thể đoán được, nhưng là mượn Đại Đế thần thông tiêu diệt cha con Tử Long hai người hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu phong tồn trong tấm Tinh Đế Lệnh này vẫn tồn tại, Hứa Nguy sớm đã sử dụng, cũng không có khả năng giao ra thần hồn lạc ấn của bản thân. Bị người khác chế trụ.
- Phụ thân, ta từng nghe có người nói qua, trong Tinh Đế Lệnh ẩn tàng kinh thiên chi mê, đây là sự thật sao? Tử Đông Lai tò mò nhìn Tinh Đế Lệnh trên tay Tử Long hỏi, hắn là thiếu chủ Tử Tinh không sai, nhưng đây là lần đầu tiên chân chính gặp được Tinh Đế Lệnh, trước kia cũng chỉ là nhìn thấy trong các loại điển tích ghi lại mà thôi.
- Có tồn tại kinh thiên chi mê gì hay không ta cũng không rõ lắm. Nhưng đúng là có nghe đồn như vậy. Tử Long nhàn nhạt trả lời, -Nhưng cho dù có kinh thiên chi mê gì, cũng không phải một hai tấm Tinh Đế Lệnh có thể nhìn ra, có lẽ cần đem chín tấm gom đủ, mới có thể tìm ra đầu mối.
- Gom đủ chín tấm? Tử Đông Lai ngạc nhiên chớp mắt một cái, ngay sau đó nở nụ cười: -Trên đời chỉ sợ không có người có thể làm được chuyện như vậy. Tinh Đế Lệnh đã có nhiều năm lịch sử như vậy, sớm đã thất lạc khắp nơi trên Tinh Vực, con chỉ nghe thấy Hằng La Thương Hội bên kia có một tấm mà thôi…
- Không chỉ Hằng la Thương Hội, trong Kiếm Minh kia cũng có một tấm!
- Kiếm Minh không ngờ cũng có?
Tử Đông Lai cảm thấy hơi ngạc nhiên.
- Ngươi chớ coi thường Kiếm Minh, mặc dù trong ba thế lực lớn ở Tinh Vực, Kiếm Minh tương đối nhỏ yếu nhất, nhưng nó vẫn không thể khinh thường. Trong niên đại mà Đại Đế sinh sống. Ba thế lực chúng ta và Đại Đế đều đã từng có qua, cũng giúp Đại Đế chút chuyện nhỏ, Đại Đề lần lượt liền đưa cho ba nhà chúng ta một tấm Tinh Đế Lệnh người phong tồn thần thông, xem như tạ lễ, Tinh Đế Lệnh của Tử Tinh chúng ta, Hằng La Thương Hội còn có Kiếm Minh đều là như vậy mà có.
- Còn có chuyện như vậy? Tử Đông Lai liên tục khiếp sợ, ngay cả Hứa Nguy cũng ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Lão dù sao cũng là trưởng lão Di Khí Sào Huyệt. Nhưng là đối với loại bí tân này vẫn là không biết gì cả.
- Thời gian quá lâu. Tử Long khẽ thở dài một cái, -Mấy vạn năm rồi, ba thế lực chúng ta có Tinh Đế Lệnh, đều sớm đã từng người có kiếp nạn mà sử dụng qua, nếu không có một tấm Tinh Đế Lệnh như vậy, có lẽ ba nhà chúng ta cũng không thể tồn vong đến nay, thế lực hưng suy giống như sóng lên sóng xuống. trên đời cũng chưa có Vương triều bất diệt, thế lực không ngã, chỉ có người cường đại, mới thật sự là lực lượng vĩnh hằng. Ngươi phải nhớ kĩ điểm này.
- Vâng, hài nhi thụ giáo! Tử Đông Lai cung kính gật đầu, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc, lần này sau khi trở về, nhất định phải đóng tử quan, không được Hư Vương Cảnh tuyệt không xuất quan! Nếu một ngày kia có thể tu luyện đến cấp bậc như Đại Đế, vậy hắn liền trở thành truyền thuyết mới của Tinh Vực, thay thế Đại Đế, thật là vinh dự bậc nào?
Trong khi nói chuyện, Tử Long đã đem Tinh Đế Linh thu vào nhẫn không gian của mình.
Tuy rằng tấm Tinh Đế Lệnh này đã giải phong ấn, nhưng giá trị của nó vẫn to lớn như cũ.
Mà Tử Đông Lai cũng đem nhẫn không gian trả lại cho Hứa Nguy, chỉ có điều bên trong đã chẳng còn sót lại thứ tốt gì, Hứa Nguy hơi thả thần niệm ra dò xét một phen, lập tức đau lòng muốn chết, giống như bị người ta cắt lấy mấy cân thịt, trong lòng không ngừng mắng chửi.
- Đi thôi, cũng phải cẩn thận những khe nứt không gian kia một chút, tiểu tử kia có lẽ sẽ thật sự một mực ẩn nấp trong khe đó, tìm cơ hội đánh lén! Tử Long quét một chút không gian xung quanh cái khe, đi trước dẫn đường.
Tử Đông Lai nhanh chóng đi theo, mà Hứa Nguy, lại tái nhợt nghiêm sắc mặt bất đắc dĩ chặn phía sau.
Trong khe nứt không gian, Dương Khai tùy ý tuần tra tới lui.
Sau khi hắn đánh lén Hứa Nguy, liền quay về trong không gian cực kì an toàn trong khe nứt không gian này, tâm tình vui vẻ bắt đầu tìm kiếm Không Linh Tinh.
Câu nói trước khi rời đi kia, chẳng qua là đe dọa kẻ địch mà thôi, hắn mới sẽ không thật nhàm chán đến mực một mực theo đuôi đám người Tử Long, trước tiên không nói loại chuyện đánh lén này chỉ làm một lần là đủ rồi, lại đánh lần hai người khác nhất định đã có đề phòng, nếu nói thật sự làm như vậy, cũng quá lãng phí thời gian.
Trong này đồ tốt nhiều như vậy, Dương Khai sao có thể đem thời gian lãng phí trên người mấy tên kia?
Cho nên sau khi hắn lưu lại một câu, liền thoải mái rời đi.
Trước khi đánh lén đối phương, hắn cũng trải qua một phen suy tư, Tử Long dù sao cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, hắn không nắm chắc có đánh lén thành công hay không, chỉ có thể đem mục tiêu định vị trên người Hứa Nguy, tuy rằng không thể thành công đánh chết lão, nhưng cũng khiến cánh tay của lão bị Thất Diệu Bảo Quang quét trúng, ít nhiều cũng thu hồi được điểm có lợi.
Nếu như đoán không nhầm, Hứa Nguy vì bảo vệ tính mạng, nhất định sẽ đem cánh tay kia của mình chém đứt, Hứa Nguy bị thương nặng không thể nghi ngờ sẽ tổn thương nguyên khí, có lẽ Tử Long cũng sẽ không bỏ qua cho lão, muốn lão máu tươi tại chỗ!
Dương Khai không thể dự liệu được chính là, Tử Long cũng không có giết chết Hứa Nguy, mà là để con trai mình thu thần hồn lạc ấn của hắn…
Giờ này Thất Diệu Bảo Quang vừa mới rút lui, thời gian tìm kiếm thừa thãi, cho nên Dương Khai trong khe nứt không gian trải qua thời gian nửa chén trà nhỏ, liền tùy ý tìm một điểm yếu hư không, lần nữa quay lại dược cốc.
Bốn phía yên tĩnh, không có bóng dáng một người, Dương Khai hứng trí bưng bừng bắt đầu tìm thiên tài địa bảo.
Chờ đến nửa canh giờ sau, hắn lại lần nữa quay trở về khe nứt không gian.
Vòng đi vòng lại, Dương Khai thu hoạch càng ngày càng nhiều.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng yên lặng tính toán thời gian.
Trước khi tới đây, Nghê Quảng từng nhắc nhở hắn, ở trong Thất Lạc Chi Địa này, một người nhiều lắm chỉ có thể ở trong thời gian một tháng, liền phải từ cửa vào quay trở về Tinh Vực, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bởi vì nơi này lưu lại khí tức thượng cổ quá nồng đậm, lúc này cũng không thích hợp cho võ giả dừng lại thời gian quá dài, thế tất sẽ gặp phải thiên địa áp chế và bài xích ở đây.
Giống như Tiền Thông bị pháp tắc U Ám Tinh bài xích, đến lúc đó các loại thiên địa triều tịch lực sẽ gia tăng trên người võ giả, loại lực lượng đó căn bản không phải nhân lực có thể ngăn cản.
Nhưng bây giờ thời gian còn sớm, Dương Khai đoán chừng từ lúc mình đi vào Thất Lạc Chi Địa đến bây giờ, nhiều lắm cũng chừng mười một mười hai ngày, mặc dù tính toán tiêu hao trên đường về, tối thiểu cũng còn có thời gian mười ngày dừng lại ở chỗ này.
Cho nên hắn yên tâm thoải mái dạo chơi trong dược cốc.
Nháy mắt, lại đã mấy ngày trôi qua.
Theo thời gian trôi qua, số lượng thiên tài địa bảo có thể tìm được ở dược cốc cũng giảm đi rất nhiều, ngẫm lại cũng là, dược cốc tuy lớn, nhưng vẫn như cũ có cực hạn, số lượng võ giả đi vào chỗ này mặc dù không nhiều, trải qua thời gian tìm tòi lâu như vậy, cũng đã đem những thứ tốt toàn bộ đào được mang đi.
Ngay cả thu hoạch Không Tinh Linh, cũng bắt đầu giảm dần trên diện rộng.
Một ngày này, Dương Khai ước chừng tìm nửa ngày, mới tổng cộng thu hoạch được ba miếng Không Linh Tinh cùng một gốc cây không tính là dược liệu quá tốt.
Thành quả như vậy so với ngày đầu tiên đi vào dược cốc, quả thật vô cùng tồi tàn.
- Là lúc nên cùng Quỷ Tổ hội hợp rồi!
Dương Khai đứng tại chỗ, đem một gốc cây dược liệu kia bảo quản, bỏ vào nhẫn không gian, lầm bầm lầu bầu một tiếng.
Hôm nay thu hoạch cũng bắt đầu ít đi, cùng Quỷ Tổ hai người chia ra hành động cũng không nhiều ý nghĩa nữa, đến lúc hội hợp, còn có thể cùng nhau ứng chiến.
Nghĩ như vậy, Dương Khai bắt đầu thúc giục thánh nguyên, rót vào ấn ký Quỷ Tổ lưu lại trên bả vai mình.
Hắn đứng tại chỗ chờ đợi một lúc, cũng không thấy bóng dáng Quỷ Tổ.
Xem ra Quỷ Tổ cũng không ở ngàn dặm bên trong mình, cho nên không cách nào cảm nhận được mình kêu gọi.
Dương Khai cũng không vội, chuẩn bị đổi nơi khác thử lại lần nữa, nhưng vào lúc này, sâu bên trong dược cốc bỗng nhiên truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa.
Nghe tiếng vang trong nháy mắt, Dương Khai theo bản năng cho là Thất Diệu Bảo Quang sẽ đánh úp tới, nhưng ngay sau đó, hắn liền ý thức được không đúng.
Thất Diệu Bảo Quang mỗi một lần đánh tới, lui đi, thời gian đều cực kỳ ổn định, hắn cũng có thể nắm chắc không sai chút nào, nhưng lúc này rõ ràng còn chưa tới thời gian Thất Diệu Bảo Quang đánh úp tới, theo thầm tính của hắn, tối thiểu còn thời gian cạn một chung trà mới đúng.
Không chỉ như thế, thanh âm cũng không đúng.
Bởi vì Thất Diệu Bảo Quang chính là bảo quang chim thần Thất Diệu Khổng Tước thổ nạp ra, cho nên mỗi một lần Thất Diệu Bảo Quang đánh úp tới, sâu trong dược cốc đều sẽ truyền ra động tĩnh hơi thở.
Mà giờ khắc này âm thanh truyền vào trong tai, tuyết đối không phải là động tĩnh hít thở, ngược lại như là…tiếng gió của đôi cánh đang vẫy, ô ô vang dội.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai sắc mặt đột biến, ngẩng đầu hướng nơi phát ra âm thanh mà nhìn.
Ngay trong nháy mắt này, một tiếng kêu cổ quái truyền đến.
Nghe vào trong tai, tiếng kêu này có chút như mèo kêu, nhưng lại không to rõ, thẳng lên tận trời, như kiếm sắc bén, xuyên thủng Thất Lạc Chi Địa vậy.
Dương Khai thức hải chấn động, nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Ngay sau đó, trong không trung, sáng lên hào quang bảy màu, bao trùm nửa bầu trời!